Chương 789:
“Thưa ông, còn có chuyện gì nữa sao?” Lâm Dương không chút khó chịu, quay đầu hỏi.
“Tôi hỏi lại anh, anh… thật sự không so tài với ông cụ này sao?” Ông cụ nghiền răng nghiền lợi hỏi.
*Nếu như tôi không so tài với ông, ông sẽ thế nào?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Tôi sẽ khiến anh phải hói hận, tôi sẽ để cho người của thế giới biết y thuật của anh không bằng tôi, anh chỉ là một phế vật hư danh! Anh sẽ mắt hết danh tiếng, bị tôi giãm dưới chân!”.
“Ông đừng dùng chiêu khích tướng vụng về này, nhưng mà xem ra ông thật sự rất muốn so tài với tôi! Như vậy đi, tôi sẽ cho ông một cơ hội!” Lâm Dương cân nhắc một chút rồi nói.
“Anh đồng ý rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà… hai cánh tay!” Lâm Dương nói.
Ông cụ cau mày: “Hai cánh tay? Ý của anh là gì?”
“Điều này còn không rõ nữa sao? Người thua, tự phế bỏ hai tay! Được thì thi, không được thì cút!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Ông cụ vừa nghe tháy, như bị sét đánh ngang tai.
Tât cả mọi người đêu giật mình trước lời nói hung hãn và tàn nhẫn của Lâm Dương.
Đây là một cuộc thi đấu ư? Đây hoàn toàn chính là chơi đùa với mạng sống!
Các phương tiện truyền thông lại điên cuồng chụp ảnh.
Loại chủ đề bùng nổ này chính là những gì mà họ luôn chờ đợi.
“Lâm thần y, anh đang làm cái gì vậy? Anh là bác sĩ, với lòng nhân từ của người thầy thuốc, làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?” Ông cụ đó kinh hãi, nhíu mày hỏi.
“Tôi tàn nhẫn sao? Không phải chứ2”
“Còn không phải sao? Đụng một chút đã muốn cánh tay của người ta, không lẽ tôi còn phải nói anh nhân từ sao?
Loại người độc ác như anh làm sao có tư cách trở thành một thầy thuốc? Thật nực cười!” Ông cụ hừ lạnh.
“Ông nói tôi không xứng làm thầy thuốc ư?” Lâm Dương lắc đầu, thờ ơ nói: “E rằng ông đã nhằm rồi? Sở dĩ tôi làm như vậy hoàn toàn là vì chúng sinh thiên hạ.”
“Anh nói cái gì?” Ông cụ sững sờ.
Những người xung quanh cũng cực kỳ khó hiểu.
Nhưng lại nghe thấy Lâm Dương đĩnh đạc nói: “Loại người như ông, hoàn toàn
“Học viện Huyền Y Phái của chúng tôi mỗi ngày đều có một lượng lớn bệnh nhân đến khám chữa bệnh. Hành vi này của ông đã gây trở ngại nghiêm trọng đến công việc của các bác sĩ chúng tôi! Ông có biết không, chính vì ông cậy vào y thuật của mình cao minh, đã làm chậm trễ rất nhiều người đi khám chữa bệnh, bây giờ bọn họ đều có nguy cơ bị căn bệnh quái ác giết chết bắt cứ lúc nào! “
“Thân là một bác sĩ, không suy nghĩ đến bệnh nhân, ngược lại, việc tàn hại bệnh nhân này, so với loại người như ông, tôi làm sao có thể được coi là tàn nhẫn? Tôi phế bỏ cánh tay của ông đó là bởi vì ông không xứng đáng làm bác sĩ! Đây không phải là tạo phúc cho chúng sinh thiên hạ sao?”
Lời nói này của anh, ngay lập tức nhận được tiếng reo hò của những bệnh nhân ngoài cổng.
Bọn họ lần lượt hét lên.
“Lâm thần y nói đúng!”
“Ông không xứng làm bác sĩ!”
“Bác sĩ lại không phải là người học võ, còn khiêu chiến với thách đấu cái gì chứ? Ông coi nơi này là võ quán sao?”
“Đúng vậy, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân rất khó chịu, phải nhờ các chuyên gia và giáo sư trong học viện khám bệnh cho tôi, nhưng ông lại làm loạn ở đây, ông muốn hại chết tôi sao?”
“Ông cũng xứng làm bác sĩ sao? Nếu như làm chậm trễ quá trình điều trị của bà tôi, tôi sẽ cho ông biết tay!”
“Cút ra ngoài!”
“Đúng vậy, cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”
“Cút ra ngoài!”
Các bệnh nhân hò hét kích động.