Chương 791:
“Ông ta… ông ta… ông ta đang giúp Huyền Y Phái khám bệnh …” người đàn ông mở miệng, không lưu loát nói.
Ông cụ tên là Mạnh Châu. Ông ta là bác sĩ của Yến Kinh.
Mặc dù những người ở đây đều không biết ông ta nhưng trên thực tế ông cụ là người rất quan trọng trong giới bác sĩ Đông Y.
Chỉ là trước đây ông ta vẫn luôn say mê y thuật, rất ít khi xuất hiện trước công chúng để khám bệnh cho người khác, cho nên rất nhiều người đều không biết ông ta.
Nhưng Hùng Thường Bạch biết.
Cho nên, Hùng Thường Bạch đã lập tức thông báo cho Lâm Dương.
Ông ta không thể đối phó với vị bác sĩ đến từ Yến Kinh này.
Phải công nhận rằng y thuật của Mạnh Chu quả thực khiến người ta kinh ngạc. Trong một buổi sáng, ông ta đã khám được khoảng tám mươi bệnh nhân. Nếu như đổi lại là Hùng Thường Bạch thì e rằng phải mắt một ngày mới khám xong. Hơn nữa điều khiến người khác khâm phục là bệnh tình của tám mươi bệnh nhân này đã được kiểm soát, thậm chí có vài người đã được chữa khỏi.
Phải biết rằng, những người bệnh đến Học Viện Phái Huyền Y đều là bệnh nan y, bệnh hiếm gặp. Nếu chỉ là cảm cúm bình thường, chỉ cần ra hiệu thuốc mua một ít thuốc hoặc truyền nước biển tại một phòng khám nhỏ là được. Chạy đến đây làm gì chứ?
Nhưng những căn bệnh nan y này chỉ cần Mạnh Châu ra tay xoa bóp, thuốc đến bệnh khỏi.
Thực sự lợi hại!
Hết người này đến người khác cảm thán, không ngớt lời khen ngợi: ‘Thần y’.
Mạnh Châu vừa cười vừa vuốt râu, vẻ mặt đắc ý.
Những đồ đệ ở bên cạnh hét lớn hơn, từng người từng người đều rất hãnh diện.
“Được rồi, người tiếp theo!” Mạnh Châu khám xong bệnh nhân trước đó, thản nhiên kêu lên một tiếng.
“Sư phụ, đã hết bệnh nhân rồi. Những bệnh nhân mà phái Huyền Y sắp xếp cho ông đã gọi vào hết rồi.” Học sinh đứng bên cạnh mỉm cười.
“Haizz, tôi còn tưởng rằng bệnh nhân của Học Viện Phái Huyền Y phức tạp như thế nào, chỉ có thế thôi sao?
Những bệnh nhân đơn giản như vậy mà Học Viện Phái Huyền Y lại khám lâu đến thế. Thật
cười.” Mạnh Châu khẽ cười, *chí đắc ý mãn.
*Chí đắc ý mãn: những mong muốn đã được thực hiện.
“Sư phu, y thuật của ông thật là cao siêu!”
“Y thuật của Học Viện Phái Huyền Y sao có thể so sánh với sư phụ được!”
“Đúng vậy!”
Các học sinh tiếp tục nịnh nọt.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Một người đồ đệ hỏi.
“Phải làm gì sao? Đương nhiên là gọi thần y Lâm ra đây.
Tôi muốn so tài với cậu ta!” Mạnh Châu lớn tiếng nói.
Khi ông ta nhận được tin tức nóng hồi này, ông ta không còn sợ hãi giống trước đây nữa.
Nghĩ cũng phải, ông ta đã lớn tuổi như thế mà lại bị một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa dọa sợ sao, nói ra thật là mắt mặt.
Mạnh Châu lấy lại sự tự tin, ông ta quyết định, lần này cho dù bác sĩ Lâm muốn lấy cánh tay hay chân để làm vật đặt cược thì ông ta cũng sẽ không từ chối.
“Sư phụ ơi, có cần phải kéo truyền thông vào không?”
“Kéo, kéo hết cho tôi. Tốt nhất là kéo hết những người livestream nỏi tiếng ở trên mạng vào luôn đi. Đồng thời phát sóng trực tiếp trận so tài này, để mọi người trên toàn thế giới biết được bác sĩ Lâm trong miệng của bọn họ rốt cuộc yếu đuối như thế nào!” Ông cụ Mạnh Châu nheo mắt lại, liên tục cười khẩy.
“Vâng.” Các đồ đệ rất phần khích.
Đúng lúc này, một người đồ đệ đột nhiên chạy đến.
“Sư phụ, hình như thần y Lâm không đến được!”
“Tại sao? Cậu ta sợ rồi sao?” Mạnh Châu cười hỏi.
“Không phải. Anh ta vẫn khám bệnh cho bệnh nhân. Anh ta nói buổi tối mới có thể đến, bảo ông đợi anh ta!”