“Tại sao?” Huyết Nham vội vàng hỏi.
Nhìn thấy Lâm Dương nhìn về phía Diệu Thủ, thản nhiên HỒI thuật của Diệu Thủ trưởng lão giỏi hơn tôi, các người nên đên tìm bà ta giúp đỡ.
”
“Điều này …” Huyết Nham ngập ngừng.
“Diệu Thủ, bà cúi đầu đi!” Sở Túc trầm giọng nói.
“Tam trưởng lão, ông có ý gì?”
*Cứu Tầu phu nhân quan trọng hơn!” Sở Túc nháy mắt.
Hai hàm răng của Diệu Thủ siết chặt vào nhau.
Nhưng bà ta biết, nếu cứ tiếp đứng ngây ra như thê chẳng có lợi ích gì với mình cả … Nếu bởi vì mình mà Lâm Dương chịu ra tay chữa trị cho Tẩu phu nhân, Đảo Chủ nhất định sẽ tức giận trách mình.
“Y thuật của tôi… không bằng cậu …” Diệu Thủ quyết định bỏ cuộc, tức giận nói.
“Lời xin lỗi của bà đâu?” Lâm Dương nói tiếp.
“Cậu đừng được đằng chân lên đằng đầu!” Diệu Thủ tức giận sắp nỗ tung rồi.
“Đây là thái độ mà bà nên có sao?” Lâm Dương nhíu mày.
“Diệu Thủ!”
“Xin lỗi đi!”
“Đúng vậy, cứu người quan trọng hơn!”
“Cúi đầu đi, không sao đâu.
”
Các trưởng lão xung quanh lần lượt nói.
Hai mắt Diệu Thủ phun ra lửa, khuôn mặt đỏ bừng, cúi người xuống, cơ thể run lên.
Cuối cùng, bà ta điên cuồng hét lên: “Đều là lỗi của bà già này, cậu Lâm, cậu thắng rồi, tôi xin lỗi được chưa?”
Nói xong, bà ta khom người, loạng choạng chạy ra ngoài.
“Diệu Thủ trưởng lão!”
Mọi người vội kêu lên.
Nhưng Diệu Thủ đã chạy đi xa rôi.
Huyết Nham thở dài nói với Lâm Dương: “Cậu Lâm, tính cách của Diệu Thủ trưởng lão ngang ngược, lòng tự trọng cao, xin cậu đừng trách móc, cũng xin cậu giơ cao đánh khẽ, cứu Tầu phu nhân của chúng tôi!”
“Được, các người đã nói như vậy, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.
Các người