Nhưng anh vừa bước đến cổng lớn sân đấu võ, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Diên Nữ!
Lúc này, cô ấy đang dùng chổi quét lá rụng và rác ở cổng lớn.
Chỉ có một mình, trông rất lạc lõng và cô đơn.
Các đệ tử đi ngang qua đều nở nụ cười, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nhạo cô ta.
Sắc mặt Diên Nữ rất tái nhợt, mặc trang phục của đệ tử sơ cấp, vài giọt lệ còn đọng trên má, nhưng cô ta không khóc, mà cúi đầu tiếp tục quét dọn, mặc kệ những lời châm biếm và nói xấu xung quanh.
“Chẳng phải sư tỷ của các người phải tham gia hội thí luyện sao? Sao cô ta vẫn còn quét rác ở đây?” Lâm Dương không nhịn được, hỏi.
“Từ hôm nay, sư tỷ chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh toàn bộ hòn đảo.
Ngoài việc quét sàn, chị ấy còn phải tẩy rửa nhà vệ sinh, đổ rác, giặt quần áo.
Chị ấy vẫn tham gia hội thí luyện như bình thường.
Nhưng chị ấy phải hoàn thành công việc này trước đã.
Đây là mệnh lệnh của Đảo Chủ.”
Tiểu Thúy nói.
“Thật sao?” Lâm Dương gật đầu.
“Bây giờ, sư tỷ … rất thảm …” Tiểu Thúy xúc động nói.
Lâm Dương lắc đầu, không nói gì.
Diên Nữ ra nông nỗi này là do cô ta tự chuốc lấy, chẳng trách ai được.
Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Khi cô ta làm những việc này, cô ta đã nghĩ đến hậu quả.
Bốp!
Lúc này, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Mọi người đều sửng sốt.
Nhìn thấy trên má Diên Nữ hẳn lên một dấu bàn tay màu đỏ.
Người đừng trước mặt Diên Nữ chính là Huyết U U.
“Tiện nhân!”
Huyết U U mắng chửi, đổi tay, tát thêm một cái nữa.
Bốp!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Diên Nữ cúi đầu xuống, mái tóc hơi rối bời.
Nhưng cô ta không phản kháng, cũng không kêu đau, đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm xuống mặt đắt.
“Tiện nhân, con đàn bà xấu xa, suýt chút nữa cô đã giết chết bác của tôi rồi đấy, cô có biết không hả? Nếu Lâm Dương bị cô giết chết thì bác