Trương Tử Tường bước đến bên cạnh Diên Nữ, sau đó không chút nghĩ ngợi giơ chân giẫm lên cánh tay nhỏ dài mảnh mai của cô ta.
Không ai ra tay.
Không ai ngăn cản.
Thậm chí ngay cả một ánh mắt thương tiếc cũng không hề có.
Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Dừng tay!”
Giọng nói này vừa vang lên, đám người đông loạt nhìn vê phía phát ra âm thanh.
Là Lâm Dương!
Trương Tử Tường dừng lại, cau mày nói: “Anh Lâm, có chuyện gì không?”
“Buông cô ấy ral”
Lâm Dương đứng dậy khỏi ghế, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy đi về phía Diên Nữ.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì Lâm Dương là khách quý của đảo Vong Ưu, không có đệ tử nào dám ngăn cản anh lại.
“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo Vong Ưu chúng tôi, huống chỉ khi trước cô ta còn từng vu oan hãm hại cậu, cậu cần gì phải thương tiếc cô ta chứ?” Huyết Nham ngập ngừng một chút rồi mở miệng nói.
Nhưng Lâm Dương không hề để ý đến Huyết Nham mà đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ đứng dậy rồi dùng khăn giấy lau đi máu tươi trên mặt cô ta.
Đào sư tỷ vô cùng tức giận.
Đám người xung quanh cũng sững sờ.
Bao gồm cả Diên Nữ, cô ta cũng không thể tin nổi nhìn hành động của Lâm Dương.
Cô ta không thể ngờ rằng, người sẵn sàng đứng ra giúp đỡ mình vào giờ phút này… lại chính là Lâm Dương đã từng bị mình hãm hại!
“Anh là đang… thương hại tôi sao?” Diên Nữ khàn giọng hỏi.
“Không phải.
” Lâm Dương lắc đầu.
“Vậy thì tại sao anh lại giúp tôi?” Diên Nữ lắm bẩm hỏi, sau đó hình như cô ta đột nhiên nghĩ ra điều gì, lạnh lùng cười nói: “Tôi còn cho rằng anh chính là người khác biệt so với tất cả mọi người, nhưng xem ra anh cũng chẳng