Ngay cả Đảo chủ cũng không có ý định xen vào, người này vậy mà lại dám nói ra những câu như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta cho rằng cậu ta còn lợi hại hơn Huyết Trường Phong sao?
Quả nhiên, Huyết Trường Phong nghe xong câu nói kia cũng lập tức nhíu chặt lông mày, trong mắt lộ ra máy phần lạnh như băng.
“Cậu Lâm, cậu làm như vậy sẽ khiến Đảo chủ ta đây rất khó xử.
” Đảo chủ đảo Vong Ưu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cậu đã chữa khỏi bệnh cho chị dâu của ta, theo lý mà nói, cậu chính là ân nhân của Đảo chủ ta.
Nhưng đối với loại chuyện này, Đảo chủ ta đây thực sự không tiện can thiệp.
Cậu Lâm, cậu muốn cái gì ta cũng đều có thể đáp ứng cậu, vì cậu mà làm hết sức mình, nhưng chuyện giữa Trường Phong và Diên Nữ… ta thực sự hy vọng cậu không can thiệp vào, hãy giao Diên Nữ cho Trường Phong đi, cậu vẫn sẽ như cũ là khách quý của đảo Vong Ưu bọn tai”
“Nếu tôi kiên quyết muốn đưa Lương Huyền Mị đi thì sao?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Vậy thì… xin hãy tha thứ cho sự vô lực của Đảo chủ ta đây, chuyện giữa cậu và Trường Phong, ta tuyệt đối sẽ không xen vào!” Đảo chủ lắc đầu ngồi vào chỗ của mình, không nhìn về phía Lâm Dương nữa.
Các trưởng lão cũng không tiếp tục hé răng, lần lượt ngồi vào chỗ của mình, bày ra vẻ không định nhúng tay.
Huyết U U đã lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
“Lâm Dương!” Cô ta vội vã hô lên.
Nhưng Lâm Dương vẫn tiếp tục kéo tay Diên Nữ đi về phía trước.
Diên Nữ vô cùng choáng váng.
Đôi mắt ngơ ngác tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào.
Lâm Dương.
Cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại ngu ngốc đến vậy.
Vì mình mà đắc tội với Huyết Trường Phong… có đáng không?
Hơn nữa… anh ta thực sự nghĩ rằng có thể đưa mình rời khỏi đảo Vong Ưu sao?
Đây quả thực là loại chuyện vô cùng viễn vông.
*Ngu xuẳn!”
Diên Nữ nhịn không được thằm mắng một câu.
“Sư huynh!” Người bên cạnh liếc nhìn về phía Huyết Trường