Mặc dù không biết thực lực của Lâm Dương ra sao, nhưng dù thế nào thì cũng không thể so sánh với Thiên Kiêu được đúng không?
“Không cần, cô tránh sang một bên đi, chỗ này giao cho tôi.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Lâm Dương, anh… anh bị ngốc đấy à? Lẽ nào anh muốn đánh bại tất cả đám người này sao?” Diên Nữ nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Lâm Dương lại cười nhạt: “Sao nào? Cô cảm thấy tôi không làm được sao?”
“Anh …” Diên Nữ á khẩu không nói nên lời.
Đám người xung quanh lại càng thêm tức giận.
“Đồ vô liêm sỉ.
”
“Anh xem thường người khác quá rồi đáy.
”
“Anh nghĩ anh là cái thá gì cơ chứ?”
Tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
“Ra tay!”
Huyết Trường Phong thấp giọng hô lên một tiếng, tất cả các đệ tử đều xông lên tấn công Lâm Dương.
Các loại quyền cước giống như cuồng phong mưa bão không ngừng quất vào người anh.
Nhưng động tác của Lâm Dương nhanh nhẹn giống như thỏ đào hang, linh hoạt tránh đi vô số quyền cước tay đấm chân đá, khiến cho những quyền cước vô cùng khủng bố kia hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của mình.
“Sao thân pháp của cậu ta lại tinh diệu như vậy?”
Các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
Sau vài hiệp, tất cả các đòn tắn công của đám đệ tử đều thất bại, ngược lại Lâm Dương còn thừa cơ phản kích, quyền cước không ngừng vung ra, tốc độ cũng không giảm chút nào.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch …
Một vài tên đệ tử đều bị trúng một đòn vô cùng nghiêm trọng ở ngực, cơ thể chúng đồng loạt bay ra ngoài rồi rơi thẳng xuống mặt đất, khắp nơi lập tức tràn ngập tiếng kêu rên.
“Hả?”
Diên Nữ cực kỳ choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Chỉ một chiêu của Lâm Dương mà trong