“Ông ngoại, tại sao vậy?” Tô Nhan lo lăng.
“Bởi vì tiền này không sạch sẽ!” Ông cụ Trương mặt mày nặng nề, tức giận mắng.
Giọng nói này ngay lập khiến Tô Nhan chắn động.
“Thắng đến bảy trận liên tiếp, lại còn trong trường ngựa của Khai Mạc dùng con ngựa của Khai Mạc để thắng cậu ta sao?
Cháu có biết điều này khó khăn đến thế nào không? Đường đi chính quy không thể nào thắng được! Chỉ có thể dùng cửa phụ mới có thể làm được chuyện này, Nhan Nhi, ông ngoại đã sống lâu như vậy rồi, thủ đoạn nhỏ này của các cháu lừa được Khai Mạc, có thể lừa được ông đây sao? Lừa được nhà họ Khai sao?” Ông cụ Trương tức giận.
Tô Nhan nghe thấy, mới hiểu được tâm tư của ông cụ Tô, ông là cho rằng Lâm Dương đã dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Khai Mạc.
Trêи thực tế, Lâm Dương quả thực đã sử dụng nó.
“Các cháu có thể lừa được đám người Khai Mạc, nhưng những người đứng sau bọn họ sẽ không thể bị các cháu lừa được, nghe nói lần này các cháu đã kiếm được của bọn họ một tỷ.
Đây không phải là chuyện mà bọn họ có thể chấp nhận được, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nói rõ tình huống cho gia tộc của mình biết, tới lúc đó sẽ có biết bao nhiêu gia tộc tìm tới cửa, cho dù là nhà họ Trương của ông ở tỉnh Quảng Liễu gia thế có lớn thế nào cũng không thể đối phó nhiều thế lực như vậy, chúng tôi không giữ được các cháu vậy thì ai có thể giữ được các cháu nữa? Các cháu nhanh chóng trả lại tiền cho ông, nếu như không làm điều đó thì hãy cút ra khỏi nhà họ Trương cho ông. “Trương Trung Hoa với khuôn mặt đỏ bừng gầm lên.
Lâm Dương ngây ngốc cười.
Ông cụ này mặc dù trông có vẻ vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc, nhưng trêи thực tế là miệng nói chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu như đậu phụ, sở dĩ ông gọi hai người đến cũng chỉ là muốn bảo vệ Lâm Dương và Tô Nhan.
“Ông ngoại, cháu lập tức trả tiền lại ngay.” Tô Nhan cúi đầu sau đó gật đầu nói, không dám phản bác.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu: “Ông ơi, số tiền này cháu sẽ không trả lại.”
Trương Trung Hoa sững sờ, bùng nổ tức giận: “Tên nhóc, cháu đang nói cái gì vậy?”
“Ông cụ, đây là tiền do cháu dựa vào năng lực của mình mà thắng được, tại sao phải trả lại? Càng huống hồ, giấy trắng mực đen đều viết ở đây. Cái này của cháu có đầy đủ hiệu lực pháp luật. Dù sau lưng bọn họ có năng lực lớn đến thế nào cũng không thể làm gì một công dân tuân thủ pháp luật như cháu? ”Lâm Dương nói.
“Cháu … cháu … cháu … tên nhóc cháu không thể dạy đượ!
cKhông thể dạy được!” Lão Trương tức giận, toàn thân run lên.
“Ông ngoại, ông đừng tức giận hại cơ thể.” Thành Bình vội vàng nói sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương, tức giận nói: “Lâm Dương, anh làm cái gì vậy? Gây hoạ cho nhà họ Trương của chúng tôi sao? Anh cho rằng anh là cái thá gì? Anh thực sự cho rằng anh có thể thắng Khai thiếu gia của bọn họ sao? Tôi đã nhìn thấy rồi. Anh hoàn toàn chỉ dùng thủ đoạn đê tiện đê hèn, Khai thiếu gia hào phóng, biết rõ nhưng cũng không nói, mới đưa tiền cho anh, nhưng người ta cho anh mặt mũi, anh không thể nào đạp mũi lên mặt, mau trả tiền lại đi! Nếu không nhà họ Khai, nhà họ Việt tìm đến cửa, tôi xem anh làm sao! “
“Thủ đoạn đê tiện sao? Xin hỏi tôi đã dùng thủ đoạn đê tiện nào?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Bản thân anh dùng thủ đoạn gì thì ban thân anh biết rõ nhất.”
“Vậy thì mời anh nói thử xem.”
“Anh … hừ, tôi lười nói.”
*E rằng nói không được, đúng không?” Lâm Dương lắc đầu, tay chống cằm bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Trần Thành chỗ đỏ chỗ xanh, nhưng không nói gì.
“Bỏ đi, bỏ đi…”
Ông cụ Trương ngồi xuống, hít thở mạnh máy hơi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ đã dặn dò tôi không được nóng giận. Chuyện này tôi sẽ không tính toán với cậu nữa.”
“Ông ngoại…”
“Không tính toán là một chuyện, nhưng tiền này các cháu vẫn phải trả lại. Thực ra, đó không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là vấn đề thể diện. Không trả tiền, cháu bảo những người đó không xuống được sân khấu, cháu khiến bọn sống không yên.
Bọn họ có thể để cho cháu sống yên sao? “
: Ông cụ Trương đứng lên, vỗ vỗ quần áo, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dương, hừ nói: “Người trẻ tuổi, chính là thích tranh giành hiếu thắng! Ông đây lần này đem cái mặt già nua này ra, cho các cháu tranh thủ thời gian mười ngày, các cháu tự mình suy nghĩ thật tốt, nghĩ thông rồi thì trả lại tiền đi. Đó không phải là tiền của chúng ta, chúng ta không cần. Loại tiền này, cháu thực sự có thể dùng không?”.
“Vâng, ông ngoại.” Tô Nhan vội vàng gật đầu.
“Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, nên khai tiệc rồi!”
Ông cụ nói rồi bước ra khỏi nhà.
Lâm Dương liên tục cười khổ.
Tô Nhan chạy đến.
“Cứ làm theo những gì ông nội nói đi.”
“Không cần.”
“Lâm Dương, đừng cố chấp, không lẽ muốn làm lớn chuyện mới được sao? Hơn nữa, đây cũng không phải là tiền của chúng ta.” Tô Nhan khóc không ra nước mắt.
Cô thực ra không quá coi trọng tiền bạc, theo cô thấy, một gia đình bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Lâm Dương do dự một chút, thở dài nói: “Bỏ đi, chuyện này mọi người đều muốn anh làm, vậy được rồi, tiệc sinh nhật xong xuôi, anh sẽ tìm cơ hội trả lại.”
Trả là một chuyện, nợ nên tính cũng phải tính.
“Vậy thì tốt quá.” Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Bùm bùm bùm bùm …
Lúc này, một tràng pháo nỗ dày đặc và dồn dập vang lên.
Nhà họ Trương trở nên náo nhiệt hẳn.
Tiếng hò hét và tiếng vỗ tay vang lên.
Ông cụ Trương chính thức bước vào sảnh.
Một nhóm người vội vã tiến tới trước để nói