“Hử?”
Ánh mắt Lâm Dương trở nên lạnh lùng.
Hai người đánh từ hai phía, quyền cước nhắm thẳng vào thái dương của Lâm Dương.
“Tốt lắm!”
Đám trưởng lão của đảo Vong Ưu vui mừng không ngớt, còn liên tục vỗ tay khen hay.
Với cái đà này thì Lâm Dương chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Dương không còn cách nào khác chỉ đành thu chiêu rồi lui về phía sau, mà chiêu này vừa thu lại liền cho Huyết Trường Phong một cơ hội.
Anh ta lập tức nâng chân lên đá về phía bụng Lâm Dương.
Bốp!
Cú đá này ẳn chứa sức mạnh vô cùng mãnh liệt khiến cho cơ thể Lâm Dương lập tức bay lên va thẳng vào vách đá, lớp nham thạch dày đặc lập tức nứt ra từ bên trong, đá tảng liên tục lăn xuống dưới.
“Lâm Dương!” Lương Huyền Mị hét lên đầy thảm thiết.
Lương Huyền Mị lập tức chạy tới đỡ Lâm Dương đang ngồi dựa lưng vào vách đá, vừa lo lắng vừa sợ hãi nói: “Lâm Dương! Anh thấy thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, anh không sao, không chết được đâu!” Lâm Dương gượng cười.
“Không sao là tốt rồi… Lâm Dương, anh không thể đánh bại Trường Phong sư huynh đâu, bây giờ chúng ta phải cúi thấp đầu.
Hay là anh hãy giao Thiên Kiêu lệnh ra đi, bằng không nếu như anh đánh tiếp với Trường Phong sư: huynh, với tính cách của anh ta thì nhất định sẽ giết chết anh!” Lương Huyền Mị kích động nói.
Cô đã không còn nhìn thấy hy vọng nữa rồi.
Ba đấu một! Hoàn toàn không phải đang đùa giỡn!
“Trận này vẫn còn chưa đánh xong mà, sao phải vội đầu hàng như thế để làm gì? Cho dù như thế nào thì cũng phải đánh cho xong rồi hãng nói tiếp.
” Lâm Dương cười nói.
“Anh… sao anh lại cứng đầu như vậy chứ?” Lương Huyền Mị thở gấp dồn dập, nhìn Lâm Dương với vẻ không thẻ tin nỗi.
“Huyền Mi, em tránh ra trước đi!”
Lâm Dương không giải thích mà đẩy Lương Huyền Mị ra rồi nhìn về phía Huyết Trường Phong đang đứng đối diện.
*Ai bảo hai người ra tay?” Huyết Trường Phong lạnh lùng