Các trưởng lão xung quanh vừa nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, không cần đấu tiếp nữa, dừng lại ở đây đi”
“Lâm Thiên Kiêu, chúng tôi đã chuẩn bị xong thuyền rời đảo rồi, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong, nếu như cậu muốn đi thì có thể rời đi ngay bây giờ.
Nếu như cậu muốn ở lại, chúng ta lập tức mở tiệc, không cần phải đánh tiếp nữa, tránh tổn hại hoà khít”
“Đúng đúng đúng…”
Các trưởng lão cố nặn ra nụ cười nói.
Lâm Dương vừa nghe vậy lập tức vui mừng.
Anh quay đầu lại nhìn Huyết Trường Phong, cười nói: “Huyết Trường Phong, nghe thấy chưa? Bọn họ đang cầu xin cho anhl”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Huyết Trường Phong cực kỳ khó coi.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu và những trưởng lão này có ý gì, anh ta có thể không nhìn ra sao? Chẳng qua là sợ anh ta thất bại rồi đánh mắt Thiên Kiêu Lệnh mà thôi!
Sự nhục nhã như vậy, trước giờ chưa từng có!
“Huyết Trường Phong tôi còn cần người khác cầu xin sao?
Lâm Dương, hôm nay tôi phải đánh bại anh!”
Huyết Trường Phong nghiến răng, gào thét một tiếng rồi cầm kiếm lao tới.
“Trường Phong!”
“Dừng tay! Mau quay lại!”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu và những người khác đều vô cùng lo lắng.
Nhưng…đã quá trễ rồi…
Thanh trường kiếm vung lên với vẻ lạnh lùng vô tận, chém về phía Lâm Dương.
Lâm Dương không hề vội vàng mà bình tĩnh tiếp chiêu.
Nhưng lần này, thực lực mà Lâm Dương thi triển ra còn hung hãn hơn so với trước đó rất nhiều.
Sức mạnh!
Tốc độ!
Tắt cả đều tăng lên gấp bội!
Đây chính là ưu điểm của Y Võ.
Sức mạnh thể chất và các chức năng khác có thể được cưỡng hành tăng lên thông qua thuốc hoặc là châm cứu…
Chỉ thấy anh rút kim chặn kiếm, mỗi một lần va chạm, đều đánh bật Huyết Trường Phong ra.
Bắt luận lưỡi kiếm của Huyết Trường Phong có hung hãn đến mức nào, tốc độ có nhanh đến đâu cũng không thể chạm