Nhưng… ông ta không phải là chạy tới trước mặt Lương Huyền Mi, mà là bị ném tới đây, liền nhìn thấy ông ta nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đầy vét thương, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, người cũng đã ngắt đi.
“Huyết Nham!”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu vô cùng kinh hoàng, lo lắng hét lên.
Nhưng Huyết Nham hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của ông ta.
Đồng tử của đảo chủ Đảo Vong Ưu giãn to, ông ta quay đầu nhìn về phía Lâm Dương.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đảo chủ của đảo Vong Ưu đã sững sờ…
Chỉ nhìn thấy Lâm Dương ở đẳng kia, một tay bóp cổ tam trưởng lão Sở Túc, nhấc ông ta lên.
Đôi tay của Sở Túc đã bị gãy, toàn thân bê bết máu, vùng vẫy điên cuồng, nhãn cầu lồi ra, suýt nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Ông ta không thể cầm cự được nữa.
Nhưng bắt luận ông ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay sắt thép của Lâm Dương.
Về phần xung quanh, đã có rất nhiều người nằm ngồn ngang.
Đó đều là các trưởng lão và đệ tử ưu tú của đảo Vong Ưu.
Tất cả bọn họ đều không thể đứng dậy, đã bị phế bỏ toàn bộ.
Mới qua bao lâu chứ… Bọn họ đã bị Lâm Dương thu dọn rồi sao?
Đảo chủ của đảo Vong Ưu ngây người nhìn, đầu óc trống rỗng.
Râm!
Lúc này, âm thanh phá không trung vang lên.
Chỉ nhìn thấy Lâm Dương vung tay, cơ thể của Sở Túc bay thẳng về phía đảo chủ Vong Ưu.
Ông ta vội vàng tiến lên trước, đưa tay đón lấy.
Bùm!
Sở Túc hung hãn đập vào trong vòng tay của ông ta.
Nhưng lực xung động cực lớn khiến cánh tay của đảo chủ đảo Vong Ưu run lên, bước chân điên cuồng lùi lại phía sau, lùi lại mười mấy bước liên tiếp mới dừng lại.
“Tam trưởng lão, ông không sao chứ?” Đảo phủ đảo Vong Ưu lo lắng hỏi.
“Không … không có gì nghiêm trọng …” Sở Túc nói một cách không lưu loát, sau đó nghiêng đầu ngắt đi.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu sững sờ nhìn cảnh này, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Trong thời