Âm! Àm! Àm! Àm! Âm…
Từng nắm đấm của Đảo chủ đảo Vong Ưu đều hung hãn nện vào cánh tay Lâm Dương, mà cả người Lâm Dương cũng không ngừng lùi về phía sau, dường như không thể chịu được công kích này.
Liên tục lùi tới vách núi võ thuật bên cạnh, Lâm Dương đã không không còn đường lui nữa.
Đảo chủ đảo Vong Ưu nắm lấy cơ hội, hai mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rồi lại quát lớn: “Tuyệt chủng nhất quyền!”
Àm!
Một quyền này giống như tiếng hỗ báo gào thét điên cuồng, khí quyền dữ dội, không chống lại được.
Lâm Dương thở gấp, hai tay đan vào nhau đẩy về phía trước.
Âm Àm!!
Lại nỗ tung một lần nữa.
Thân thể anh đập mạnh vào vách núi.
Rắc rắc…
Ngay lập tức các vết nứt xuất hiện trên toàn bộ vách núi, gần như nứt toác.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều chết lặng.
Đám đệ tử ngừng đánh nhau, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
“Đảo chủ không hỗ là Đảo chủ! Lâm Dương, giờ mày đã biết võ công đảo Vong Ưu chúng ta lợi hại như thế nào rồi đúng không?” Huyết Trường Phong cười nhạt nói.
“Quả thực là có chút thành tựu, nhưng … muốn đánh bại tôi, vẫn còn kém xa.”
Lâm Dương bỏ cánh tay hơi run rẩy xuống, phun ra một ngụm trọc khí, bình tĩnh nói.
“Hừi! Đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng, xem tao rút xương mày, xé nát miệng mày.
Đến lúc đó, tao xem mày còn cứng miệng như thê nào!” Đảo chủ đảo Vong Ưu, sau đó lại lao về phía trước.
.
Nhưng Lâm Dương không quan tâm, mở miệng nói: “Ông công sát điên cuồng như vậy thì khí lực tiêu hao vô cùng lớn.
Kỳ thật tôi căn bản không cần phản kích, chỉ cần phòng ngự.
Bởi vì nếu ông tiếp tục tắn công như vậy, qua mấy hiệp nữa sẽ dốc cạn sức lực, sức chiến đấu cũng không còn! Đến lúc đó ông thua chắc rồi! “
Lời vừa nói ra, bốn bề hô hắp run rầy.
Huyết Trường Phong cũng không hé răng, ánh mắt đông cứng.
Lâm Dương