“Ông già chết tiệt, ông nói hươu nói vượn cái gì? Tôi chẳng lẽ tệ đến vậy sao? Ba giọt Linh Huyết cũng không đấu lại tên họ Lâm kia được? Tôi không tin! Tôi là đệ nhất thiên tài của đảo Vong Ưu, tôi sao có thể vô dụng như thế? Tôi không tin!!” Huyết Trường Phong rít gào.
Chuyện này không còn là hạ thấp anh ta nữa, mà đây là ở nhục nhã anh ta!
Anh ta đã từng bị nhục nhã bao giờ đâu?
Rất nhiều người cũng khit mũi coi thường, cho rằng ông lão Tư Qua này cũng hạ thấp uy phong của người khác quá.
Nhưng ông lão lại kiên trì phủ nhận.
“Trường Phong, cậu cũng không có tệ đến vậy, thật sự là… Thiếu hiệp này quá yêu nghiệt!”
“Yêu nghiệt?” Huyết Trường Phong ngắn ra.
“Thiếu hiệp Lâm, cậu hẳn là đã có ít nhất trên năm giọt Lạc Tinh Huyết đúng không?” Ông lão nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, tim của tất cả mọi người như muốn ngừng đập.
Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Dương…
Trên năm giọt?
Thiên kiêu Lâm này… Là thần sao?
“Trên… Năm giọt?”
Lương Huyền Mị cảm giác đầu mình như muốn nỗ tung, một đôi mắt dán chặt lên thân người anh trai kia.
Còn những người xung quanh, hoàn toàn bị ông lão Tư Qua nói cho kinh ngạc.
Mỗi người như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối, ngơ ngắn mà nhìn.
Ai cũng phát không ra tiếng.
Ai cũng cảm thấy khó thở.
Ai cũng cảm thấy tim như muốn nổ tung.
Trên năm giọtt Đây là chuyện chấn động cỡ nào!
Phải biết rằng, người bình thường cho dù có một giọt, đã có thể nói là nghịch thiên, có cơ duyên to lớn…
Năm giọt… Đó nên là khái niệm gì đây?
“Vậy ý của ông là… Anh ta… Anh có sáu giọt Linh Huyết?”
Hai mắt Huyết Trường Phong mở thật to, nhìn ông lão Tư Qua