Lừa gạt sao? “
Trương Tinh Vũ chân mềm nhữn ra, thiếu chút nữa đứng không vững.
“Có chuyên gì vậy? Lừa tiền sao?”
“Không lẽ nói … chiếc xe Lamborghini bên ngoài kia là bị gia đình của Lâm Dương lừa được sao?”
“Tôi đã nói rồi, cậu Khai đang yên đang lành sao có thể đem chiếc xe tặng cho gia đình này?”
“Tô Nhan có xinh đẹp đến đâu cũng không đáng giá đến 40 triệu, đúng không? Dát vàng sao?”
Các quan khách, anh một câu tôi một câu, giống như đã nắm chắc được chân tướng, lại chỉ chỉ trỏ trỏ về phía gia đình của Tô Quảng.
Trương Tỉnh Vũ hoảng sợ.
Lần trước đến nhà họ Trương đã bị đuổi ra ngoài, lần này lại bị đuổi nữa sao?
Hơn nữa lại còn trong ngày mừng thọ của cha mình sao?
Đổi lại là ai… e rằng đều không thể nào chấp nhận được …
Trương Tinh Vũ đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Lâm Dương, chiếc xe bên ngoài thực sự là con lừa người ta sao?” Tô Quảng nghiêm túc hỏi.
“Không phải.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Nếu không phải cậu lừa gạt, cậu Khai tại sao lại đưa xe cho cậu?” Trương Mậu Niên hét lên.
“Trương Mậu Niên, anh rõ ràng đã có mặt ở hiện trường, rõ ràng anh đã nhìn thấy cậu Khai đem chiếc xe tặng cho chúng tôi. Anh lại vu khống nói chúng tôi lừa gạt cậu Khải. Sao anh có thể nói lung tung như vậy được?” Tô Nhan tức giận chất vấn.
“Tôi đang nói lung tung sao?” Trương Mậu Niên cười lạnh một tiếng, đột nhiên bước lên phía trước lớn tiếng chất vấn: “Mọi người, tôi hỏi mọi người, một con ngựa dưới 20..
tệ có thể chạy qua một triệu con ngựa thần không?
“Không thể nào.”
Mọi người đồng thanh.
“Một con ngựa bị đâm thủng hơn mười mấy lỗ máu, máu chảy không ngừng có thể chạy nhanh hơn những con ngựa khác không?”
“Không thể!”
Mọi người lại hét lên.
“Nhưng Lâm Dương và Tô Nhan, bọn họ đã làm được!”
Trương Mậu Niên hét lên: “Bọn họ để một con ngựa bị thương nặng giành chiến thắng trong cuộc đua, để một con ngựa trung niên gầy gò đứng ra giành vị trí đầu tiên. Thật là một điều khó tin? Ông có tin không? Các ông có tin không? Dù sao thì tôi cũng không tin!” “
Hiện trường đã sôi sùng sục rồi.
“Cái gì vậy? Nói nửa ngày thì ra gia đình này là một đám lừa gạt sao?”
“Nghe nói lần trước đến, gia đình này còn lấy trộm vòng tay của bà cụ. Bà cụ coi chiếc vòng đó như một bảo vật quý giá! Chưa từng dễ dàng cho người khác xem. Kết quả, phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng.”
“Đây không phải là đang nuôi một bầy sói mắt trắng sao?”
“Không phải chứ? Nhà họ Trương đối đãi với bọn họ như vậy.”
“Lòng người cách bụng mà.”
Các vị khách chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là âm thầm chửi bới.
Tô Nhan lo lắng, chạy ra ngoài xe, lấy ra cái túi đựng hợp đồng, vội vàng hét lên: “Chúng tôi không có lừa gạt ai. Giấy trắng mực đen đều viết ở đây.”
“Hợp đồng sao? Thứ này cũng có thể là lừa gạt!” Thành Bình liếc nhìn và chế nhạo nói.
Tô Nhan lung lay sắp đỗ.
Luận về miệng, cô không phải là đối thủ của Thành Bình và Trương Mậu Niên.
“Một gia đình dối trá, cút ra ngoài!” Đột nhiên, Trương Bảo Húc hét lên một tiếng.
Câu này giống như một ngòi nỗ, ngay lập tức dẫn lửa bùng cháy tất cả mọi người.
“Đúng, đồ lừa gạt cút ra ngoài!”
“Nhà họ Trương của tôi không thể giúp đỡ đám vô liêm sỉ các người, cút ra khỏi đây cho tôi!”
“Máy người cũng xứng đứng ở đây sao? Đi đi!”
Trương Kiềm và đám tiểu bối của nhà họ Trương giận dữ mắng mỏ.
Trương Côn và những người khác thì mang một nụ cười im lặng mà nhìn.
Bà cụ Trương không có nhiều kiên nhẫn như vậy, trực tiếp sai vệ sĩ của nhà họ Trương nhanh chóng lao tới đuổi người đi.
Cục diện dường như không thể kiểm soát được.
Lúc này, ông cụ Trương đột nhiên đập bàn và gào thét đầy giận dữ: “Im miệng hết cho tôi, toàn bộ cút hết cho tôi!”
Đại sảnh ngay tức khắc im lặng như tờ, vệ sĩ của nhà họ Trương đi đến cũng đột nhiên dừng bước, kinh ngạc mà nhìn.
à “Không ra thể thống gì! Không ra thể thống gì!” Ông cụ Trương toàn thân run lên, chỉ vào bà cụ Trương nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi! Bà đuổi người nhà họ Trương ngay trong bữa tiệc mừng thọ của tôi sao? Thật là không ra làm sao.”
“Tôi đang quét sạch gia phong! Gia môn bát hạnh, không lẽ ông muốn tôi khoanh tay đứng nhìn sao? Hay là phải đợi người khác tới cửa hỏi tội ông mới nói? Không biết xấu hổ sao?” Bà cụ Tô cũng không chịu thua kém, thậm chí đến cây gậy trong tay cũng bùng nỗ tức giận.
“Gia môn bất hạnh sao? Cái gì mà gia môn bất hạnh? Bà có thể chứng minh là bọn trẻ lừa gạt người của Khai gia, Việt gia không? Lỡ như sự thật đúng như lời bọn trẻ nói, là Khai Gia và Việt Gia thua thì sao, như vậy phải làm sao?” Ông cụ nổi giận bừng bừng nói.
Ông ta sống đến từng tuổi này rồi, có cái gì không thể nhìn rõ?
Lừa đảo sao? Gia đình của Tô Quảng có cái gan nào mà đi lừa gạt những gia tộc lớn này? Bọn họ hoàn toàn biết rõ thân phận của mình là gì, cũng biết rằng nhà họ Trương không thể vì bọn họ mà đắc tối với những gia tộc hùng mạnh này, chọc giận đám người này, bọn họ thậm chí đến cả tỉnh Quảng Liễu cũng không ra khỏi được.
Nhưng nếu nói thắng tiền thì cũng không thực tế.
Có thể một câu mà mắt đi một tỷ, những thế hệ thứ hai giàu có này là đồ ngốc sao?
“Dù sao tôi cũng không quan tâm, nếu hôm nay ông không đuổi gia đình này cút ra ngoài, thì bữa tiệc mừng thọ này của ông cũng đừng mong được tổ chức!” Bà cụ tức giận hét lớn, một dáng vẻ thề không buông xuôi.
“Bà …” Ông cụ bùng nỗ tức giận.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, rất nhiều khách khứa đang nhìn.” Lão nhị Trương Hoa Ca vội vàng bước qua thuyết phục.
“Nhìn thì sao? Bây giờ gia đình này xảy ra chuyện, tôi với tư cách là người lớn làm sao có thể thờ œ? Con có thể trơ mắt mà nhìn cha con làm chuyện hồ đồ sao?” Bà cụ tức giận nói, thậm chí ho khan bạt