*Y thuật của Hoa Quốc, bác đại tinh thâm, hiểu rõ những thứ sách này, ngộ tính tốt, thời gian mấy năm hẳn là đủ rôi.
”
“Mấy… Mấy năm?”
Mọi người ngậm miệng.
“Vậy ngộ tính không tốt thì sao?”
Không biết là ai hỏi.
“Thời gian kia có lẽ hơi dài một chút.
”
“Là bao lâu?”
“Mười năm cũng có, hai mươi năm cũng có! Y thuật này, cần phải nghiêm túc, dù sao mạng người quan trọng, y thuật anh không đủ thành thạo, chưa nói tới thành tựu y võ, trị bệnh cứu người cũng không tư cách!”
Mọi người vừa nghe, đều tắt tiếng…
“Còn có người muốn đi với tôi sao?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Chuyện này…”
“Tôi cảm thấy luyện võ khá tốt.
”
“Tôi trời sinh đã không phải là người có thiên phú học tập.
”
“Bỏ đi… Ha ha…”
Phần lớn đệ tử cười ha ha lập tức từ chối, chỉ có một phần nhỏ người kiên trì muốn đi học viện Nam Phái Y.
Muôn đám người quê mùa như bọn họ đi đọc sách, vậy khác gì giết bọn họ.
Lâm Dương lắc đầu cười nhạt, để cho một phần đệ tử bước lên thuyền, rời đi vong ưu đảo.
Chuyện ở đảo Vong Ưu, cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng vẻ mặt Lương Huyền Mị đi theo bên cạnh Lâm Dương lại là phức tạp, muốn nói lại thôi…
Trên thuyền, một mình Lâm Dương đứng ở đầu thuyên, nhìn mặt biển.
Lương Huyền Mị đã đi tới, mắt nhìn dáng vẻ của Lâm Dương, môi mắp máy, đi lên trước.
“Anh… Anh trai…” Lương Huyền Mị có hơi vấp.
Cô ấy là con gái thứ ba của Lương Thu Yến, phía trên còn có hai người anh trai, là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch, nhưng mà cho dù lúc đối diện với hai người này, Lương Huyền Mị cũng chưa bao giờ gọi anh trai, nhưng ở trước mặt Lâm Dương, cô ấy lại không cằm lòng được mà dùng xưng hô này.
“Làm sao vậy?” Lâm Dương tựa hồ hồi thần lại từ trong suy nghĩ nào đó, nghiêng đầu mỉm cười hỏi.
“À, là về chuyện Lạc Linh Huyết kia…” Lương Huyền Mị thấp giọng nói: “Anh trai,