Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Mị đỏ lên, nhìn góc nghiêng như thiên thần của Lâm Dương, trái tim không hiểu sao đập nhanh lên.
Mã Hải tự mình đưa Lương Huyền Mị về Yến Kinh, Lâm Dương khôi phục lại khuôn mặt, tùy tiện gọi một bảo vệ đưa anh về Duyệt Nhan Quốc Tế.
Trời đã tối.
Tới giờ cơm chiều.
Mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy Tô Nhan, thật ra có hơi nhớ cô ấy.
Tô Nhan thật ra đã gửi máy tin nhắn tới, đều là hỏi tung tích của Lâm Dương, Lâm Dương chỉ nói có chút việc, không giải thích nữa.
Cũng không biết Tô Nhan đang làm gì.
Lâm Dương nghĩ, ra khỏi thang máy, bước nhanh hơn đến nhà của Tô Nhan.
Nhưng ngay lúc anh mới vừa tới gần nhà của Tô Nhan, một giọng nam từ tính đột nhiên từ trong phòng truyền ra tới.
“Tiểu Nhan, ăn cơm, tới nềm thử tay nghề của anh!”
“Được.
” Tiếng cười của Tô Nhan cũng vọng tới.
Lâm Dương sửng sốt, bước nhanh đi qua.
Lại thấy một người đàn ông xa lạ bưng chén canh đứng cạnh bàn.
Tô Nhan, Trương Tình Vũ, Tô Quảng vây quanh bàn cơm.
Hình ảnh ấm áp này, quả thực giống như là một nhà ba người.
“Lâm Dương?” Tô Nhan nhìn thấy người ở cửa, lập tức sửng sốt.
“Người đàn ông này là ai?” Lâm Dương khẽ nhíu mày hỏi.
Người đàn ông ăn mặc rất giản dị.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề ngang hông, trông cũng rất khôi ngô tuần tú, chí ít cũng đẹp trai hơn nhiều so với dáng vẻ hiện tại của Lâm Dương, nhưng nếu so với Lâm thần y thì rõ ràng là chênh lệch một trời một vực.
Lúc này người đàn ông bất ngờ nhìn Lâm Dương.
Cũng giống như ba người kia, có lẽ cũng đều không ngờ được Lâm Dương lại đột ngột quay lại.
Đương nhiên Lâm Dương cũng rất kinh ngạc.
Người đàn ông đó là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Phải biết là Tô Nhan