“Xin anh hãy nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi!” Anna vội vàng nói.
Sắc mặt của Cao Lam hơi trầm xuống, có chút bắt mãn với thái độ của Anna.
Nhưng Tô Nhan ở bên này không thể nhịn được nữa nói: “Xin chào, bác sĩ Anna, tôi tên là Tô Nhan! Tôi là bạn học của Cao Lam.
”
“Tô … Tô Nhan?”
Anna gần như hét lên.
Cao Lam và Tô Nhan đều giật thót tim.
“Cô Anna, cô làm sao vậy?” Cao Lam vội vàng che tai, không nhịn được hỏi.
Tuy nhiên, câu hỏi này của anh ta vừa dứt, thì bên kia điện thoại đã im lặng.
“Cô Anna? Cô Annal”
Cao Lam hét lên hai lần, nhưng điện thoại đã bị cúp máy rồi.
“Cao Lam, người bạn đó của anh làm sao vậy?” Tô Nhan khó hiểu hỏi.
*Tôi không rõ, có thể là có chuyện gì đó, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử.
” Cao Lam lấy điện thoại di động ra bám máy cuộc.
Nhưng truyền đến…lại là một câu trả lời cơ giới hoá.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
“Làm sao có thể như vậy chứ?” Cao Lam không khỏi hét lên một tiếng.
“Cao Lam, rất xin lỗi…” Tô Nhan do dự một chút, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Một tia tức giận thoáng qua trong mắt Cao Lam.
Anna đưa ra những yêu cầu đó, dường như là thổ lộ tâm ý của mình với Tô Nhan.
Nhưng cô gái lẳng lơ này lại không biết tiếp nhận tình cảm tốt đẹp ư2 Anh ta cực kỳ không vui trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Nhan, em tuyệt đối đừng nói như vậy.
Chuyện này quả thực là quá đường đột rồi.
Cô Anna này biết anh đến Giang Thành tìm em, hơn nữa cô ấy cũng biết anh có ý với em cho nên mới nói ra những lời như vậy, mặc dù anh rất mong chờ nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, dù sao thì em vẫn còn chưa ly hôn, là phụ nữ đã có gia đình, nêu như đi mua sắm xem phim với anh, chuyện này truyền ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ tung ra lời đồn vô căn cứ, anh đã không nghĩ đến điều này, anh phải xin lỗi em, xin lôi – Nói đến đây, Cao Lam hơi cúi đầu với Tô Nhan.
Tô Nhan sửng sót, vội vàng xua tay nói: “Cao Lam, anh đừng làm như vậy…tôi không có ý đó…”
“Điều đó có nghĩa là… em đồng ý rồi sao?” Cao Lam ánh mắt sáng lên, tràn đầy mong đợi nói.
“Cũng… cũng không phải…” Tô Nhan cúi đầu xuống rồi lắc đầu.
Nụ cười của Cao Lam cứng đờ, âm