âm Dương sao?
Nghe giọng nói này, mọi người đều nhìn về phía nguồn âm thanh.
“Đừng quan tâm đến cậu ta!” Nhiễm Tái Hiền thờ ơ nói.
“Anh Nhiễm, Lâm Dương này không liên quan gì đến gia đình tôi. Anh ta nói gì thì tùy các anh xử lý.” Bà cụ Trương điềm tĩnh nói, sau đó xua tay: “Ném người này ra ngoài cho tôi! Tránh phải thu dọn cậu ta ở đây, sẽ làm bản cửa nhà họ Trương của tôi! “
“Vâng bà nội.” Mấy người Trương Mậu Niên khuôn mặt tràn đầy nụ cười bước tới.
Nhưng khi bọn họ vừa tiếp cận Lâm Dương…
Bốp bóp!
Hai cái tát giáng mạnh xuống.
Sau khi bị đánh, Trương Mậu Niên lùi lại một chút, che mặt và nhìn chủ nhân của cái tát một cách không thể nào tin được.
“Chú Hoành? Chú đây là?” Trương Mậu Niên sững sờ trừng mắt hỏi.
Mọi người xung quanh cũng bị sốc.
Tại sao Hoành gia đột nhiên lại ra tay? Hơn nữa… lại là ra tay với người của nhà họ Trương? Có phải là ông ta đã đánh nhầm rồi không? Những người nhà họ Trương này đang đứng về phía ông ta…
“Tiểu Hoành, con đang làm gì vậy?” Nhiễm Tái Hiền tức giận hỏi.
Lại nghe Hoành gia thấp giọng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không ai được phép làm loạn, không lẽ các người muốn thách thức uy quyền sao?”
“Hả2”
Những người xung quanh toàn bộ đều chết lặng.
Nhiễm Tái Hiền và Việt Nham cũng kinh ngạc.
Hoành gia này … rốt cuộc là phe nào?
“Tam đệ, cậu làm sao vậy?” Khai Giang cau mày hỏi.
Khai Hoành bí mật liếc mắt nhìn Lâm Dương, trầm giọng nói: “Chuyện này tôi vẫn phải điều tra thật kỹ càng, trước mắt các phương diện đều không đủ chứng cứ! Vẫn chưa thể kết án.
Anh hai, các anh về trước đi. Em điều tra thêm một chút… “
“Cái gì?”
Khai Giang như bị sét đánh ngang tai.
Nhiễm Tái Hiền càng mở to đôi mắt, kinh ngạc vô cùng.
Không ai dám tin vào những gì mà mình đã nghe được.
Khai Hoành… đây là dự định từ bỏ sao?
Cảnh tượng bàng hoàng.
Không lẽ vừa rồi Khai Hoành vào bên trong đã nói cái gì với Lâm Dương sao?
Hay là nói Lâm Dương kia … không phải là một nhân vật đơn giản?
Khai Giang không phải là một kẻ ngốc, ông ta liếc nhìn Lâm Dương rồi nhìn Khai Hoành, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Nhưng Nhiễm Tái Hiền không thèm quan tâm.
“Tiểu Hoành, bác không biết đứa trẻ này đã rót cho con thuốc mê gì. Con đứng sang một bên cho bác. Nếu con không muốn quan tâm đến chuyện này, có thể xem kịch.” Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói.
“Bác Nhiễm!” Khai Hoành còn muốn nói gì đó, nhưng Nhiễm Tái Hiền lại không cho ông ta cơ hội để nói.
Tuy nhiên, Lâm Dương không thể đợi được nữa.
Anh bước tới, đỡ Tô Nhan đang quỳ trêи mặt đất lên, dùng đôi tay to lớn xoa nhẹ lên mặt Tô Nhan.
Dấu tay đỏ tươi in trêи khuôn mặt trắng nõn rõ ràng vô cùng chói mắt.
Tô Nhan khóe mắt rưng rưng, nhưng cô không để cho nước mắt tuôn ra.
Nhưng khi Lâm Dương ôm cô, cô cũng không thể nhịn được nữa, bổ nhào vào trong vòng tay của Lâm Dương khóc lóc thảm thiết.
“Được rồi, Tiểu Nhan, đừng lo lắng, có anh ở đây, không ai có thể đưa em đi.” Lâm Dương thấp giọng an ủi.
“Lâm Dương, em muốn về nhà …” Tô Nhan nức nở nói.
“Được, anh đưa em trở về Giang Thành.”
Lâm Dương thấp giọng nói, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sát ý: “Nhưng mà trước tiên anh phải xử lý một số chuyện.”
Tô Nhan không nói lời nào, chỉ là nắm chặt đôi tay của Lâm Dương.
Lâm Dương đứng lên, điềm đạm nhìn người trước mặt.
“Là ai đánh?”
“Tôi đã đánh đó, thế nào? Anh muốn đánh lại sao?” Khai Mạc cười nói.
Lâm Dương sắc mặt như có màn sương lạnh giá, trực tiếp đi tới.
“Lâm Dương! Cậu muốn làm cái gì?”
“Hỗn xược!”
Bà cụ Trương và người nhà họ Trương ngay lập tức hét lớn.
Nhiễm Tái Hiền và người nhà họ Khai không đến ngăn cản.
Bọn họ không tin Lâm Dương này lại có cái gan lớn đến như vậy.
Khai Mạc cũng không cử động, chỉ mỉm cười mà nhìn.
Bà cụ Trương bây giờ sợ nhất chính là kết oán.
Nếu như Lâm Dương này thật sự dám ra tay, vậy thì hôm nay không cần ông ta, người của nhà họ Trương sẽ thay ông ta thu dọn, nếu không cho dù người này không liên quan gì đến nhà họ Trương, e rằng nhà họ Khai cũng sẽ giận lây đến nhà họ Trương.
Tuy nhiên! Chưa đầy một giây sau Lâm Dương đã đứng trước mặt Khai Mạc …
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống.
Bóp!
Có một âm thanh giòn giã vang lên.
Khai Mạc toàn thân trực tiếp xoay một vòng, sau đó ngã xuống đất.
Đại sảnh im lặng không một tiếng .
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Khai Mạc che mặt ngắn ngơ.
Ai có thể ngờ rằng cậu con rễ nhỏ bé của nhà họ Tô này thực sự lại dám ra tay?
Điên rồi!
Hoàn toàn điên rồ!
“Anh dám đánh tôi sao?” Khai Mạc khôi phục thần trí lại, vẻ mặt ủ rũ rồng lên: “Đánh cho tôi! Đánh chết tên nhóc này cho tôi!”
Người nhà họ Khai ai nấy đều giận tím mặt, toàn bộ hướng về Lâm Dương.
Mã Hải thấy vậy liền dẫn theo vài người đứng ở phía trước.
“Tổng giám đốc Mã, anh tốt nhất không nên xếp hàng loạn, tôi biết anh muốn bảo vệ Tô Nhan, nhưng cái tên Lâm Dương này, là một tên phế vật như thế, anh bảo vệ anh ta sao? Não bị hỏng rồi sao? Đừng nên dẫn hoả thiêu thân!” Việt Nham lạnh lùng nói cũng dẫn người đứng lên trước.
Mã Hải áp lực tăng gấp đôi.
*Tôi xem ai dám làm loạn!” Ông cụ Trương đột nhiên đẩy mạnh người của nhà họ Trương xung quanh ra, trực tiếp lao tới trước mặt Lâm Dương, rống to: “Đây là Trương gia của tôi, các người muốn ra tay ở đây, trước tiên phải qua cửa của nhà họ Trương tôi!”
“Cái đồ lão già chết tiệt! Ông muốn kéo nhà họ Trương bồi táng chung sao? Ông muốn tiệc mừng thọ của ông