Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng đen dày trên sống mũi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Con người anh sao lại không biết điều như vậy? Không phải chủ tịch Lâm đã nói sẽ tổ chức họp báo sau phiên toà sao? Anh mau tránh ra!” Mã Hải có chút khó chịu.
“Giám đốc Mã, xin đừng tức giận, tôi chỉ muón hỏi chủ tịch Lâm một câu thôi!” Người đó mở miệng nói.
“Lập tức cút ra cho tôi!” Mã Hải khó chịu, lập tức gọi vệ sĩ đến kéo người đàn ông đó ra.
Nhưng Lâm Dương đã ngăn cản Mã Hải.
“Không được bốc đồng.
Vào lúc nhạy cảm này, chúng ta càng phải bình tĩnh, hơn nữa xung quanh đều là người của phương tiện truyền thông tin tức.
Một hành động nhỏ của anh cũng có thể bị bọn họ khuếch đại vô hạn, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
” Lâm Dương thấp giọng nói.
Mã Hải nghe vậy, nhưng ông ấy vẫn tương đối là hiểu lý lẽ, kìm nén cơn giận, nhẹ gật đầu rồi tránh tay.
*Ông có câu hỏi gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nhưng mà tôi phải nói rõ trước, tôi chỉ trả lời một câu!” Lâm Dương cười nói.
“Cảm ơn.
”
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó nhìn lướt qua cuốn sổ trên tay rồi nói: “Theo chúng tôi được biết, Phạm Lạc, Văn Lệ đã liên kết với 17 minh tinh nổi tiếng, cùng nhau mời luật sư nỗi tiếng Hùng Mẫn Sinh đấu tranh cho vụ kiện của họ, còn Hùng Mẫn Sinh tôi tin rằng chủ tịch Lâm cũng đã từng nghe qua rồi, là luật sư đứng đầu Đông Bắc Trung Quốc, mặc dù không nỗi tiếng bằng ba đại luật sư của Yến Kinh, nhưng thực lực của anh ta chắc chắn đủ để sánh ngang với ba đại luật sư, ngoài ra, anh ta cũng đã điều động hai đội luật sư cực kỳ xuất sắc từ Yến Kinh, chính là để chuẩn bị cho vụ kiện này.
Đối mặt với một thế trận như vậy, công ty luật của Khang Giai Hào trực thuộc công ty Dương Hoa có thẻ sẽ rất vát vả.
Anh định đối phó với luật sư Hùng Mẫn Sinh như thế nào?”
Ngay khi những lời này vừa dứt, hiện trường lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Lâm Dương, chờ đợi câu trả lời của anh.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây là câu hỏi mà ai cũng muốn biết.
Ngàn nói vạn