“Chắc… là không thành vấn đề.
” Luật sư Hùng ấp úng.
Phạm Lạc ở phía sau gần như sắp ngất.
“Luật sư Hùng, ông điên à? Ông không nghe thấy những gì tôi vừa nói à?” Phạm Lạc không ngồi yên được nữa, cuống quýt khẽ rít lên.
“Im ngay!” Võ Nhân ngồi bên vội nhắc nhở: “Anh đừng lên tiếng, nếu không là hỏng hết”
“Nhưng mà, thầy Vũ…”
“Im miệng Võ Nhân nghiêm mặt.
Phạm Lạc hấp háy môi, cuối cùng vẫn chọn lựa im lặng.
“Anh Lạc đã lựa chọn lấy ba nghìn năm trăm tỷ đồng làm tiền bồi thường thì vụ kiện này có thể kết thúc được rồi chứ?” Thu Huyền Sinh mỉm cười nói.
“Anh còn chưa giải thích chuyện trốn, lậu thuế thì sao?” Phạm Lạc nghiến răng, tức thì lên tiếng.
“Việc đó không liên quan đến vụ kiện này.
“Có liên quan hay không, không phụ thuộc vào anh! Xin quý tòa đưa ra quyết định!” Hùng Mẫn Sinh nói lớn.
“Vậy… thưa quý tòa, tôi không kiến nghị tiếp tục truy hỏi.
” Thu Huyền Sinh nói, mặt cũng lộ vẻ khó coi.
“Nếu như thật sự giúp ích cho việc tìm ra sự thật của vụ việc, tòa cảm thấy các anh bắt buộc phải trình bày rõ ràng sự việc” Thẩm phán Lưu nghiêm nghị.
Lời vừa thốt ra, Thu Huyền Sinh đắn đo lưỡng lữ.
Chốc lát sau, anh ta nhìn về phía Lâm Dương.
“Tạm được rồi”
“Được.
”
Thu Huyền Sinh gật đầu, rồi nói với thẩm phán Lưu: “Thưa quý tòa, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?”
“Gọi cho ai?”
“Người đã thu nhận lô thuốc thị giá một nghìn tỷ đồng.
” Thu Huyền Sinh mỉm cười đáp.
Lời phát biểu của Thu Huyền Sinh khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường bị sốc.
Gọi điện cho người mua một ngàn tỷ tiền thuốc?
Để làm gì?
Tự thú hả?
Làm sao có thể nói thẳng tất cả mọi chuyện ra như vậy? Thế chẳng phải không đánh đã khai à?
Mọi người không hiểu được ý của Thu Huyền Sinh, ánh mắt đều hiện rõ vẻ bối rối.
Riêng Hùng Mẫn Sinh