“Đúng vậy, chúng tôi cần nhận được sự đền bù xứng đáng!”
“Chúng tôi muốn bồi thường!”
Những người khác bị Phạm Lạc kéo lên làm người chứng kiến cũng hét lên.
Rõ ràng là họ không thể ngồi yên sau khi nghe tin Phạm Lạc giữ trong tay ba ngàn năm trăm tỷ.
“Im lặng! Im lặng!”
Quan tòa Lưu lại giơ cao cái búa.
Khuôn mặt Phạm Lạc trông rất xấu xí.
Anh ta không muốn mất đi ba ngàn năm trăm tỷ mà anh ta có được.
Nhưng hiện tại anh ta không có bất kì kế hoạch gì.
Hùng Mẫn Sinh không muốn suy xét vụ kiện này nữa, đương nhiên anh ta sẽ không tranh cãi vì nó.
Dưới tình huống không biết làm sao, Phạm Lạc chỉ có thể bỏ cuộc.
Quan tòa Lưu đọc bản án ngay lập tức, đám người Thành Chính vui mừng hớn hở khoa tay múa chân.
Vì Lâm Dương cũng thừa nhận số tiền ba ngàn năm trăm tỷ kia là để cho Phạm Lạc đưa cho đoàn phim nên anh không hề phản đối.
Sắc mặt Phạm Lạc xám xịt, tái nhợt.
“Tôi đã yêu cầu anh rút đơn kiện, bây giờ thì hay quá, mất trắng ba ngàn năm trăm tỷ rồi!” Văn Lệ ngồi bên cạnh trực tiếp lớn tiếng khóc.
Phạm Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Dương: “Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ đòi lại gấp đôi Ngay khi quan tòa Lưu đọc kết quả, Thành Chính và những người khác đã vui vẻ đến nỗi muốn nhảy múa.
Bằng cách này, mỗi người trong số họ sẽ thu được vào túi ít nhất vài tỷ.
Đây là một số tiền rất lớn.
Phạm Lạc cũng có một phần tiền, nhưng khuôn mặt anh ta xấu xí vô cùng, hàm răng cũng sắp bị cắn gấy.
“Luật sư Hùng!” Phạm Lạc tức giận nhìn anh ta.
Đương nhiên, Hùng Mẫn Sinh biết được tâm trạng của Phạm Lạc lúc này nên lên tiếng: “Thưa ngài quan tòa, chúng tôi đã đợi gần nửa tiếng rồi.
Tại sao người mà bị cáo gọi vẫn chưa đến?”
Quan tòa Lưu nhìn Thu Huyền Sinh.
“Chờ một lát.” Thu Huyền Sinh lắc đầu.
“Anh không thể gọi điện nhắc nhở ông ta nhanh lên hả? Rất nhiều người ở đây đang đợi ông ta đấy!” Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nói.
“Không thể hối thúc được!” Thu Huyền Sinh nói gần như ngay lập tức.
“Vì sao?”
“Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không thể hối thúc, tôi không đủ tư cách để hối thúc ông ấy.” Thu Huyền