“Anh Lạc, anh gặp rắc rối lớn rồi!” Luật sư Hùng nói dứt khoát, giọng điệu có chút run rẩy.
“Rắc rối? Tại sao lại là rắc rối? Không…
Tập đoàn Dương Hoa hợp tác với quân đội khi nào chứ?” Phạm Lạc cũng ngẩn người, vội vàng hỏi.
Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.
Bởi vì bây giờ anh ta cũng đang hụt hãng, trái tim đang đập rộn ràng.
Điều khiến anh ta lo lắng hơn cả là cái người ngồi trên xe lần này thuộc cấp bậc và địa vị nào trong quân đội?
Không… Chắc sẽ không phải là nhân vật lớn đúng không?
Nếu không thì sự nghiệp luật sư của anh †a sẽ hoàn toàn không còn gì nữa! Chắc chắn chỉ là một người bình thường!
Đúng, chắc chắn là vậy!
Nếu là nhân vật lớn, làm sao có thể hạ mình đến Giang Thành? Làm sao có thể đại diện cho một vụ kiện nhỏ như vậy?
Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi mình trong lòng.
Lại nhìn ba vị luật sư lớn của Yến Kinh kia, anh ta lại có chút tuyệt vọng.
Nếu thật sự chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ông ta có thể mời ba người này sao? Lại… Có thể khiến ba người này kính trọng như thế…
“Ông… Ông Thiên… những thứ này đều là tuyệt mật, ngài công khai như thế này có thích hợp không?” Quan tòa Lưu đứng lên nói với giọng điệu hơi run rẩy.
“Để chứng minh cậu Lâm vô tội, cấp trên buộc phải tiết lộ những điêu này, nếu không sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của cậu Lâm.
Thực chất đây là những thông tin cơ mật cấp cao nhưng do không còn cách nào khác nên cấp trên chỉ có thể chọn cách tiết lộ.” Trịnh Nam Thiên nói.
Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức ngã xuống đất với những lời này.
Võ Nhân ngồi phía sau cũng im lặng.
“Luật sư Hùng, anh có chuyện gì vậy?”
Văn Lệ hoảng sợ hỏi.
“Đây là một ngõ cụt… Từ đầu đến cuối, đây là ngõ cụt! Đây luôn là ngõ cụt!” Cả người Hùng Mẫn Sinh run lên, anh ta đột ngột quay đầu trợn tròn mắt nhìn hai người họ.
Cả hai đều bị sốc.
“Anh… Anh đang nói cái gì vậy? Anh không sao chứ? Bố mày… Bố mày đã trả giá đắt thuê anh… Nhất định phải giúp tôi thắng vụ kiện này…” Phạm Lạc