Cho dù ngoài miệng Hỏa Linh Lung nói như vậy thế nhưng trong lòng cô vẫn rất muốn được gặp mặt bố ruột của cô, dù sao trước đây mẹ cô nhớ nhung người đó không sao quên nổi.
“Lần đó cậu về nhà có sao không?” Hỏa Linh Lung nói sang chủ đề khác, cô hỏi Giang Thành.
“Lần về nhà đó ấy hả?”
“Vợ cậu không phạt cậu hả?” Hỏa Linh Lung cười hỏi.
Giang Thành ngẩn người, sau đó lập tức hiểu được, hóa ra lần đó Hỏa Linh Lung cố tình đè lên người mình, nhờ đó lưu lại mùi nước hoa trên người mình.
“Ngủ cả đêm ở dưới đất chứ sao.” Giang Thành cảm thấy bất đắc dĩ, đáp.
“Đúng thật là, sau khi mập mờ với một người phụ nữ thì trước khi về nhà phải loại bỏ hết mùi hương trên người chứ.” Hỏa Linh Lung cũng không biết phải nói gì, lắc đầu đáp.
Giang Thành không biết phải đáp lại như nào, anh đâu có muốn mập mờ với Hỏa Linh Lung, rõ ràng đều do cô ta chủ động mà.
Ngay khi Giang Thành và Hỏa Linh Lung vừa nói vừa cười đi lên xe, lái xe rời khỏi chỗ này thì ở cách đó không xa, có một bóng người xinh đẹp đang lén lút nhìn về phía này.
“Chủ nhân, người đàn ông tên Giang Thành kia lại đi cùng cô chủ.” Người phụ nữ kia nói nhỏ vào bộ đàm treo trên tai.
“Cậu ta có gây nguy hiểm gì cho Linh Lung không?” Giọng nói khàn khàn, nặng nề của một người đàn ông truyền ra.
“Giờ vẫn chưa xác định rõ.” Người phụ nữ kia đáp.
“Nhất định phải bảo vệ an toàn cho Linh Lung, nếu như con bé bị làm sao thì cô cũng không cần phải sống tiếp.” Trong giọng nói khàn khàn kia mang theo cơn giận, nói xong ông ta tắt luôn hệ thống trò chuyện.
Người phụ nữ kia đi ra khỏi bóng đêm, trên người cô ta mặc một bộ đồ thể thao, gương mặt vô cùng tinh tế.
Cô ta chính là Hạ Nhất Tinh, người thiết kế lễ phục cho Giang Thành ngày hôm trước.
Cô ta không thể xác định được Giang Thành tiếp cận Hỏa Linh Lung là tốt hay là xấu, dù sao ấn tượng của cô ta về Giang Thành cũng không hề tốt.
Lần trước khi trong phòng thay đồ, thiếu chút nữa là Giang Thành đã lột sạch quần áo của cô rồi.
Hội sở núi Thanh Thành, trong phòng của Đinh Vũ Địch.
“Anh Vũ Địch, bên phía Quý Triết có động tĩnh.” Một tên đàn em vội vàng chạy vào trong, báo cáo với Đinh Vũ Địch.
“Hỏa Thiêu Phong và Quý Triết gọi bao nhiêu người hả?” Đinh Vũ Địch thoải mái sửa móng tay, khẽ hỏi.
“Chỉ có một người thôi!”
“Chỉ có một người hả?” Đinh Vũ Địch lập tức cau mày, hỏi lại.
“Đúng vậy, chỉ có một người thôi, em tận mắt trông thấy mà.” Tên đàn em kia vội vàng báo cáo.
“Có biết là ai không?”
“Không rõ, nhưng bọn em có lắp đặt máy nghe lén trên xe Quý Triết.” Tên đàn em kia nói.
“Tốt lắm, lập tức truyền âm thanh cho tôi.” Đinh Vũ Địch nhanh chóng ra lệnh.
“Vâng!”
Đinh Vũ Địch biết đây là một cơ hội tuyệt vời để thăm dò xem Giang Thành nông sâu như nào, qua đêm nay anh ta sẽ biết được mình lên lập tổ đội như thế nào.”
“Anh chắc chờ ở chỗ này sẽ gặp được thằng khốn Giang Thành đó hả?” Hỏa Thiêu Phong ngồi trong một chiếc xe ô tô MPV, nhìn ra bên ngoài, hỏi.
“Cậu Hỏa cứ yên tôi, tôi đã nghe ngóng tin tức rồi, mỗi lần Hỏa Linh Lung có rượu mới thì thằng nhãi đó đều tới lấy.” Quý Triết cười, nói với Hỏa Thiêu Phong.
Hỏa Thiêu Phong gật đầu đáp: “Vậy thì tốt, hôm nay thằng nhãi đó nhất định phải chết, đến lúc đó vợ nó sẽ thuộc về anh.”
“Vâng vâng, cậu Hỏa nói sao thì tôi nghe vậy.” Quý Triết liên tục nói, sau đó quay đầu lại liếc nhìn ra ghế sau.
Có một người đàn ông đeo kính râm ngồi ở ghế sau, đêm hôm khuya khoắt rồi mà gã vẫn đeo kính râm, toàn thân gã tỏa ra hơi thở quái dị vô cùng.
Dưới chiếc kính râm là chiếc mũi ưng, hơn nữa trên mặt người đàn ông này còn có một vết sẹo dài, kéo dài từ huyệt Thái Dương xuống tận dưới cằm.
Vết sẹo đáng sợ như vậy đủ để chứng minh gã từng bị thương rất nặng.
“Cậu Hỏa, chúng ta chỉ dẫn theo một người tới liệu có đủ không?” Quý Triết biết Giang Thành rất giỏi đánh nhau, người người chưa chắc