Giang Thành đã trở về.
Hứa Chí Quân thấy vậy, tươi cười chào hỏi Giang Thành.
“Bố, con vừa ra ngoài mua ít rượu, không ngờ đã muộn thế này.” Giang Thành liếc nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói, giờ đã là 10 giờ tối rồi.
“Được rồi, mấy chai rượu trước con mang đến đều rất ngon.”
Hứa Chí Quân thấy Giang Thành lấy chai rượu ra khỏi túi, không khỏi gật đầu khen ngợi, con rể ông bây giờ càng ngày càng hiếu thuận, lần nào cũng mang rượu ngon về, ông rất ưng ý.
“Bố, vậy con về phòng đây.” Giang Thành nói.
“Chờ một chút, mẹ con có nấu chút canh cho hai đứa, cùng mang vào phòng đi.”
Hứa Chí Quân cản lại.
“Canh gì vậy ạ?” Giang Thành hơi cau mày hỏi.
“Canh thuốc bổ đấy.” Ông vừa cười vừa trả lời.
Giang Thành ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhìn nụ cười của Hứa Chí Quân, anh lại thấy có gì đó kì quái.
“Vợ ơi, mẹ nấu canh cho chúng ta này.” Giang Thành bưng hai bát canh vào phòng ngủ.
“Canh gì vậy?” Hứa Tình nhìn Giang Thành rồi hỏi.
“Anh cũng không rõ, thấy bố bảo là canh thuốc bổ.” Giang Thành trả lời.
Hứa Tình đón lấy bát canh từ tay Giang Thành, uống một hơi hết bát canh, Giang Thành thấy vậy cũng uống, nhưng sau đó, anh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đúng là canh để tẩm bổ.” Giang Thành lắc đầu cười khổ.
“Anh đi tắm đi rồi đi ngủ đi.” Hứa Tình đặt bát canh đã uống sạch lên đầu giường.
“Vậy anh đi tắm đây.” Giang Thành đồng ý rồi vào phòng tắm.
Một lát sau, Giang Thành bỗng cảm thấy trong người nóng rực lên, cổ bắt đầu khô lại, Giang Thành cố dùng toàn bộ sức lực nén cơn nóng xuống.
“Lần này chúng ta nhất định sẽ được bế cháu.” Hứa Chí Quân quay trở lại phòng ngủ của mình, nhìn Diệp Trúc Bình nham hiểm nháy mắt.
“Canh kia thật sự có tác dụng sao?” Diệp Trúc Bình hỏi lại.
“Tất nhiên rồi.
Bác sĩ đã nói, nếu không chịu có con thì chỉ cần cho uống canh này là mọi thứ sẽ đâu vào đấy.” Hứa Chí Quân đắc thắng.
“Mong là có tác dụng.” Diệp Trúc Bình thật sự rất mong muốn được bế cháu nội.
Giang Thành đã tắm xong, từ bên trong phòng tắm bước ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng không sao kiềm chế nổi, xém chút chảy cả máu mũi.
Trên giường, Hứa Tình gò má ửng hồng, bộ quần áo ngủ có chút xộc xệch, hai bầu ngực trắng như tuyết có chút lộ ra, cọ sát với nhau một cách vô cùng cố ý.
“Chồng, lại đây.” Hứa Tình giơ ngón tay trỏ ngoắc ngoắc về phía mình gọi Giang Thành tiến lại.
“Vợ à, em đang làm gì vậy?” Giang Thành cố ý hỏi.
“Em đang gọi anh lại đây đó.”
Hứa Tình không hiểu mình đang bị gì, toàn thân trở nên khô nóng, khao khát được tiếp xúc thân thể với Giang Thành.
Giang Thành tiến lại ngồi gần bên cạnh Hứa Tình, cô nhìn anh với một ánh mắt say mê đầy mời gọi: “Hôn em đi.”
“Hả?”
Ngay khi Giang Thành còn đang choáng váng, Hứa Tình đã lập tức vươn người lên, hôn lên đôi môi của Giang Thành.
Giang Thành bỗng cảm thấy như có một dòng điện kì lạ chạy dọc thân thể, khắp ngóc ngách xương tủy.
Hứa Tình cứ như một con bạch tuộc đói, ôm lấy, quấn chặt vào người Giang Thành, Giang Thành không thể kiềm chế thêm một phút giây nào nữa, không tự chủ đặt tay lên tấm lưng trắng ngọc mịn màng của Hứa Tình rồi vuốt ve.
“Bà xã của anh, bình tĩnh nào.”
Giang Thành đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, anh nghĩ nếu hôm nay anh thật sự làm chuyện này với Hứa Tình, chắc chắn sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Sao em phải bình tĩnh?”
Hứa Tình bá đạo trèo lên người Giang Thành, cô thật sự không biết mình đang trong trạng thái thế nào, tuy rằng trước kia đã đồng ý cùng Giang Thành trở thành vợ chồng thật sự, nhưng cô vẫn luôn thu mình, kiềm chế cảm xúc.
Đến hôm nay đột nhiên lòng tự trọng của cô lại khi không bay đâu mất rồi.
Giang Thành cảm nhận được rõ ham muốn của Hứa Tình, nhưng anh lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, anh thật sự sẽ không thể kiềm chế được nữa, Hứa Tình thật sự quá hấp dẫn, nhưng anh cũng không muốn lợi dụng cô vào lúc này.
Nghĩ vậy, anh quyết định đập vào sau cổ Hứa Tình một lực vừa đủ, cô lập tức ngất đi.
Giang Thành thở dài, nhìn Hứa Tình đang ngủ yên bên cạnh, Giang Thành nhặt gọn đồ ngủ rơi vãi, mặc lên người cô rồi đắp chăn bông, thì thầm nói: “Anh muốn đợi khi chúng ta đều tỉnh táo rồi chính thức trở thành vợ chồng, một cách tự nguyện.”
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tình giật mình tỉnh lại, cô vội vàng nhìn xuống thân mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, quay sang bên cạnh