Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Trần Dao Gặp Nạn


trước sau


Lâm Thịnh Văn ở bên ngoài phòng khiêu vũ, trong tay cầm một bó hoa tươi, nghe được lời trần Dao nói, không lo lắng chút nào.
"Cô Trần Dao, cho dù cô báo cảnh sát tôi cũng không sợ.

Tôi mang theo hoa đến tỏ tình với cô, theo đuổi tình yêu quang minh chính đại như vậy, cảnh sát cũng sẽ không quản." Lâm Thịnh Văn đắc ý nói.
"Tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai rồi, anh đừng quấn lấy tôi nữa." Trần Dao bây giờ thật sự cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì Trần Dao lúc trước từng nghe người ta nói, Lâm Thịnh Văn này thích theo đuổi giáo viên nữ ở trường.

Trước kia đã theo đuổi một giáo viên nữ, kết quả đối phương không chấp nhận, Lâm Thịnh Văn dẫn người xông vào văn phòng, làm nhục giáo viên đó ở trong văn phòng.

Trần Dao nghĩ đến tình cảnh như vậy, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi, nếu như cô ta cũng bị ép như vậy, cô ta thà đi nhảy lầu.
"Cô Trần Dao, cô thế này là không được rồi.

Tôi biết cô không có bạn trai, khi tình yêu đến, đừng bao giờ từ chối." Lâm Thịnh Văn vừa nhìn xung quanh phòng khiêu vũ, vừa cười nói.
Bây giờ Trần Dao cũng không có cách nào khác, tên khốn nạn này xem ra không muốn rời đi.

Hiện tại chỉ có thể chờ Giang Thành xuất hiện.
"Thế nào rồi?" Lâm Thịnh Văn nhìn một tên đàn em đang đập khóa, vội vàng hỏi.
"Sắp được rồi, anh Văn." Em trai nhỏ này cầm dây thép gai, đang cố mở khóa, liên tục nói.

Đang nói, chỉ nghe thấy cái ổ khóa này cạch một tiếng, tự nhiên mở ra.

Lâm Thịnh Văn thấy thế, đẩy thẳng cửa phòng học khiêu vũ ra, xông vào.

Trần Dao cho rằng khóa cửa thì hắn sẽ không vào được, không ngờ lại xông thẳng vào như vậy.
"Anh...!Anh ra ngoài.” Trần Dao sợ tới mức vội vàng nắm lấy cây lau nhà ở bên cạnh, chỉ vào Lâm Thịnh Văn nói.
"Ôi, hôm nay cô Trần Dao ăn mặc không tệ nha." Ánh mắt hèn mọn của Lâm Thịnh Văn nhìn lướt qua người Trần Dao vài lần, cười nói.
Đúng thật, Trần Dao vốn học múa, dáng người khí chất đều rất tốt.

Hôm nay ăn mặc cẩn thận, không ngờ lại bị Lâm Thịnh Văn nhìn chằm chằm.
"Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, bây giờ anh đi còn kịp." Trần Dao vừa lui về phía sau vừa cảnh cáo.
Lâm Thịnh Văn cười lạnh một tiếng, nhìn một lượt quanh lớp học khiêu vũ, sau đó gật đầu nói: "Được lắm, gương không ít, nếu làm ở đây, chắc chắn rất kích thích”
"Lên, cởi quần áo ra cho tôi." Lâm Thịnh Văn cũng không muốn dây dưa nhiều, nói.
Nghe được lời của Lâm Thịnh Văn, đàn em của hắn ta lập tức vây quanh Trần Dao.
Lúc này Trần Dao thật sự sợ hãi, cô ta vội vàng vung cây lau nhà trong tay, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là con gái, cây lau nhà nhanh chóng bị giật lấy, mấy người đàn ông lôi kéo Trần Dao.
“Khốn nạn, buông tôi ra.” Trần Dao không ngừng giãy dụa, bởi vì giãy dụa quá mãnh liệt, cúc áo trước ngực cô ta đều bị bung ra, bộ ngực đầy đặn bị lộ ra không ít.

Lúc này ánh mắt Lâm Thịnh Văn càng thêm hèn mọn.
"Ha ha, ông đây coi trọng ai, thì chưa từng có người thoát được." Lâm Thịnh Văn một bên cười xảo trá, một bên đưa tay tới phía trước ngực của Trần Dao.
Trần Dao thật sự không muốn bị người ta làm nhục, cô ta nhìn thấy Lâm Thịnh Văn muốn ra tay với mình, thì lại càng giãy dụa.

Cô ta nhanh chóng trốn thoát khỏi cậu em bên cạnh, đồng thời đột nhiên dùng đôi chân dài đá vào điểm yếu của Lâm Thịnh Văn.
“A.” Lâm Thịnh Văn lập tức kêu thảm thiết, dùng hai tay che phía dưới mình.
"Anh Văn, anh không sao chứ?" Một tên đàn em nhỏ vội vàng nhìn Lâm Thịnh Văn hỏi.
"Không sao bà nội mày, mày đến thử xem." Lâm Thịnh Văn chịu đựng đau đớn hét lên.
Trần Dao vốn định chạy trốn tới cửa, nhưng cửa cũng có đàn em của Lâm Thịnh Văn, cô ta chỉ có thể bước từng bước dựa vào cửa sổ.
"Hoảng hốt làm gì, bắt lấy cô ta cho tao.

Rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt.

Ông đây không chỉ muốn chơi cô, mà còn chụp ảnh, đăng hình cô lên mạng." Lâm Thịnh Văn phẫn nộ nhìn Trần Dao.
Trần Dao nghe những lời này, trong nháy mắt càng thêm hoảng sợ, mấy tên đàn em muốn tới đây bắt cô ta.

“Cút đi!” Trần Dao nắm lấy cánh tay của một tên đàn em, hung hăng cắn một cái.
"Aa...".
Tên đàn em kêu thảm thiết

một tiếng, đau đớn buông luôn cánh tay Trần Dao ra.

Trần Dao nhân cơ hội này xông thẳng lên cửa sổ, nói: "Mấy người đừng tới đây, tới đây tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức.”
Hành động này của Trần Dao, dọa mấy tên đàn em hoảng sợ.

Bọn họ tuy rằng muốn chơi đùa người đẹp, nhưng không muốn có người chết ầm ĩ.
“Một đám rác rưởi, ngay cả một cô gái cũng không bắt được.” Lâm Thịnh Văn mắng.
"Đây là tầng sáu, cô dám nhảy xuống sao?" Trần Dao vội vàng nhìn xuống dưới, chỗ này thật sự rất cao, nhảy xuống, cho dù ngã không chết, chắc chắn cũng tàn phế.
"Tại sao tôi không dám? Nếu mấy người ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống thật." Trần Dao tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng mà cô ta sợ bị người ta làm nhục rồi chụp ảnh hơn.

Như vậy cô ta thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp.
"Thật sao?" Lâm Thịnh Văn cười mỉa một tiếng, nói: "Kéo cô ta xuống cho tôi, cô ta không dám nhảy.”
Mấy tên đàn em nhìn nhau một cái, không có ai dám đi lên.

Dù sao nếu bọn họ hành động, xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người đều tính lên đầu họ.
"Tôi cho các cậu hai trăm đô, cô ta chắc chắn không dám nhảy." Lâm Thịnh Văn nói thẳng.
Mấy tên đàn em nghe nói tăng tiền, nhưng vẫn không dám đi lên.

Dù sao đây cũng là mạng người đó.
“Một lũ bỏ đi.” Lâm Thịnh Văn thấy không ai dám tiến lên, lập tức đi về phía Trần Dao.

Trần Dao thấy Lâm Thịnh Văn thật sự tới, trong lòng cô ta trong nháy mắt trở nên nôn nóng, cô ta cũng không biết mình nhảy xuống sẽ như thế nào, nhưng bây giờ không nhảy cũng không được, cô ta không muốn mình bị người khác làm nhục.
"Em trai, sau này phải tự dựa vào bản thân mình rồi.”
Dao bất chấp, nhảy thẳng xuống từ cửa sổ, cô ta nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình rơi xuống không, bụng dưới nhanh chóng đau quặn.
“Anh Văn, cô ta nhảy xuống thật.” Mấy tên đàn em đều bị giật mình, vội vàng hô lên.
"Không cần mấy người nói nhảm, tôi thấy được.” Lâm Thịnh Văn cũng hoảng sợ, nhảy ở độ cao như vậy, thật sự có khả thể ngã chết, hắn ta cũng sợ tới mức vội vàng quay đầu chạy xuống tầng.
Trần Dao nhảy xuống lầu, đang chờ thân thể tiếp xúc với mặt đất xi măng, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình rơi vào trong một cánh tay vững chắc, cũng không chạm xuống mặt đất.
Trần Dao lập tức mở mắt ra, đã nhìn thấy góc nghiêng của Giang Thành.
"Cô không sao chứ?" Giang Thành bởi vì ôm khá đột ngột, cho nên một tay anh ta ôm đầu gối Trần Dao, tay kia không cẩn thận bao phủ trước ngực Trần Dao.

Không thể không nói, chỗ nào đó của người học múa, rất đàn hồi.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Trần Dao vẫn chưa tỉnh táo lại, không chú ý tới việc này, chỉ nhìn khuôn mặt Giang Thành ngẩn người.
"Trần Dao?" Giang Thành tiếp tục kêu một tiếng, Trần Dao mới tỉnh lại.
"Không sao." Trái tim Trần Dao vốn bất an.

Lúc nhìn thấy Giang Thành trong nháy mắt ổn định lại, cô ta thoáng cái nhịn không được nằm sấp trong lòng Giang Thành khóc lên.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện