Sáng hôm sau, Chu Lân đã đến của nhà Giang Thành để chờ đợi từ sớm.
Khi anh ta nhìn thấy Giang Thành thì khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, chào:
“Anh Giang Thành, cuối cùng anh cũng ra rồi.
Em đã đợi anh rất lâu.”
Từ khi uống đơn thuốc do Giang Thành kê, cơ thể Chu Lân đã hồi phục được khoảng bảy, tám phần.
bây giờ mỗi khi trời tối đều sung sướng hàng đêm.
Dù sao cũng khó được cơ hội oai hùng trở lại nên anh ta gọi Giang Thành là bố tái sinh của anh ta cũng không đủ.
Chính vì nguyên nhân như thế, Chu Lân mới lấy lòng Giang Thành, bây giờ không hề dám bất kính với anh.
Nhưng Giang Thành chỉ lạnh nhạt nhìn Chu Lân, khẽ nói: “Đi thôi, trên đường đi nói cho tôi nghe tình hình cơ bản.”
Chu Lân liên tục đồng ý, vội vã đến mở cửa xe của mình ra.
Bàn tay anh ta cản cửa xe, miệng nói với Giang Thành: “Cẩn thận, cẩn thận đừng va đầu ạ.”
Sau khi Giang Thành vào xe, Chu Lân cẩn thận đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái.
Nhìn dáng vẻ của Chu Lân, hiển nhiên là sợ chọc Giang Thành không vui.
Trên đường đi, Giang Thành cũng nghe Chu Lân kể một lượt, người cần khám bệnh lần này là Triệu Xương Kiệt, một trong những người con trai của Triệu Phúc Lâm - kẻ đầu rồng của những hộp đêm ở thành phố Lư Dương, cậu ta mắc một căn bệnh bẩm sinh hiếm thấy là suy tim.
Lý do bây giờ Triệu Xương Kiệt còn sống là nhờ thuốc và máy móc duy trì hoàn toàn, danh y tìm đến từ khắp nơi đều không thể chữa khỏi.
Chu Lân vì lấy lòng Triệu gia nên mới đề cử Giang Thành trị thử.
Nhà của Triệu Phúc Lâm ở khu biệt thự Bích Hải, phía Đông thành phố Lư Dương.
Từ chỗ Giang Thành đến đó cũng không xa lắm, chẳng mấy chốc Chu Lân đã chở anh đến nhà Triệu Phúc Lâm.
“Xương Kiệt, Xương Kiệt, con sao thế?”
Giang Thành và Chu Lân còn chưa vào phòng thì đã nghe thấy tiếng hô hoán gấp gáp từ bên trong.
Sau khi bước vào, Giang Thành thấy một chiếc ghế sô pha bằng da thật và một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, mặc đồ ngủ sang trọng, gương mặt ông ta đang đầy âu lo, đưa tay lay người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên ghế.
Rất rõ ràng, người đàn ông trung niên này là Triệu Phúc Lâm, còn người ngồi trên sô pha với khuôn mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, tỏ vẻ thống khổ là Triệu Xương Kiệt.
“Bác Triệu, Xương Kiệt sao rồi?” Chu Lân vội vàng chạy đến bên người Triệu Phúc Lâm, cất tiếng hỏi thăm.
Triệu Phúc Lâm ngẩng đầu, vội vàng nói: “Bác cũng không biết làm sao lại vậy, trước đây Xương Kiệt phát bệnh thì uống thuốc sẽ đỡ hơn.
Nhưng lần này con bác hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục.”
Giang Thành nhìn khuôn mặt thống khổ của Triệu Xương Kiệt hiện tại, hai bàn tay cậu ấy đang túm chặt phần áo nơi trái tim.
Anh đã nhìn ra sự sống trên người Triệu Xương Kiệt đang cấp tốc trôi đi.
“Bác đừng vội, cháu đã mời bác sĩ nổi tiếng đi theo.” Chu Lân vội vàng nói.
Triệu Phúc Lâm nghe Chu Lân nói vậy thì trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Ông ta đứng dậy nói: “Bác sĩ nổi tiếng ở đâu?”
Chu Lân vội vàng chỉ tay vào Giang Thành và nói: “Bác Triệu, là anh ấy ạ.”
Triệu Phúc Lâm nghe xong, lông mày khẽ nhíu lại, ông ta quan sát Giang Thành thì chỉ cảm thấy anh còn quá trẻ, cơ bản là không giống danh y, ông ta còn tưởng danh y chưa đến cơ.
“Cậu ấy là?” Triệu Phúc Lâm nghi ngờ hỏi.
“Bác Triệu, cháu và Xương Kiệt vốn là bạn học, sao có thể lừa bác chứ.
Anh ấy là người chữa khỏi căn bệnh dữ đã hết biện pháp của cháu đó, khẳng định cũng có thể chữa trị tốt cho Xương Kiệt.” Chu Lân hơi đắc ý nói.
Triệu Phúc Lâm nghe anh ta nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Ông ta đương nhiên biết căn bệnh dữ trên người Chu Lân là gì, đơn giản mà nói thì là bệnh nam nữ, vậy chứng tỏ thằng nhóc trước mặt chỉ là bác sĩ trị liệu cho phương diện kia của đàn ông mà thôi.
Nhưng con của mình là suy tim bẩm sinh, hoàn toàn khác bệnh ở mấy bộ phận khác.
Thế mà thằng nhóc Chu Lân mang bác sĩ kiểu này đến đây, chẳng phải đang lấy tính mạng của con trai mình làm trò đùa à.
Mặc dù trong lòng Triệu Phúc Lâm không hài lòng, nhưng dù sao ông ta và bố Chu Lân cũng có giao tình nên không tiện nổi nóng ngay lập tức.
Chỉ có điều, vẻ mặt ông ta đã lạnh như băng vì tính mạng con trai đang nghìn cân treo sợi tóc, còn Chu Lân lại dẫn bác sĩ kiểu này đến chữa.
Giang Thành cũng thấy ông ta không hài lòng, nhưng anh cần chẩn đoán bệnh trước, sau đó tranh thủ thời gian điều trị cho Triệu Xương Kiệt, nếu không sẽ không kịp nữa.
Nhưng Giang Thành chưa kịp lên tiếng thi bên ngoài đã truyền đến giọng nói của một cô gái: “Chú Triệu, cháu đã mời Dương Tuyên đến.”
Khi giọng nói vang lên, cô gái trẻ tuổi dẫn một thanh niên đi vào.
Nhan sắc của cô ta cũng bình thường nhưng dáng người rất nóng bỏng, đặc biệt là vòng một căng tròn làm người ta càng chú ý.
Tuy nhiên Giang Thành chỉ cần khẽ liếc thì đã nhìn ra đó là hàng giả.
Người thanh niên mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt chính trực, vừa nhìn đã thấy sức sống tràn trề.
“Dương Tuyên sao?” Giang Thành cảm thấy cái tên này hơi quen tai nhưng trong phút chốc anh cũng không nhớ ra là ai.
“Thôi xong.” Chu Lân nhìn thấy người vừa đến, lập tức quay sang phía Giang Thành, lo lắng nói: “Đây là Dương Tuyên, chắt chít của Dương Trần.
Anh ta là người nối nghiệp trung y thứ hai mươi sáu của nhà họ Dương, nghe nói anh ta được ông cụ nhà truyền thụ tinh túy của y thuật, sao lại được mời đến đây vậy.”
Khuôn mặt Chu Lân đầy lo lắng, anh ta vốn dĩ đến tìm Giang Thành là để chữa khỏi bệnh cho Triệu Kiệt Xương, kết thân với nhà họ Triệu.
Ai ngờ giữa đường Dương Tuyên xông tới, chẳng phải muốn cướp công lao của mình à.
Giang Thành không biểu lộ cảm xúc, anh chỉ hỏi: “Cô gái kia là ai?”
Chu Lân đáp: “Cô ta là bạn gái của Triệu Xương Kiệt,