Vốn gương mặt anh Báo đầy vẻ hung ác nhưng nhìn thấy Giang Thành xuất hiện thì lập tức bị dọa đến gan mật đều muốn vỡ ra, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Vì anh ta còn nhớ kỹ, lần trước anh ta tự mình mang theo mười mấy người tìm Giang Thành để gây rắc rối, kết quả bị đánh đến mức không còn chút sức lực để đánh trả, mạng mình xém chút nữa đã không còn.
Vốn dĩ lần trước anh Báo bị dọa đến mức thảm như vậy nên muốn ra ngoài ức hiếp người dân bình thường.
Đồng thời tìm lại chút tôn trọng trước mặt thuộc hạ.
Dù sao bên này chỉ cần không gây rối một cô gái bày sạp là được.
Vì cô gái đó được Giang Thành che chở.
Nhưng sao ức hiếp hai người già này lại chọc giận ôn thần này nữa?
“Đại… đại ca, sao anh lại đến đây?” Anh Báo lập tức sợ rặn ra gương mặt mỉm cười, hỏi.
“Anh lại ức hiếp trúng ba mẹ của tôi rồi, tôi có thể không đến đâu?” Giang Thành lạnh giọng nói.
Anh Báo vừa nghe, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Từ Phương và Giang Hồng Phi.
Hai người này lại là ba mẹ của Giang Thành?
Không phải đều do em gái anh ta mở quầy sao? Sao hôm nay lại đổi người rồi? Vả lại nơi này cũng không đúng.
Anh Báo đã cố ý hỏi rõ rồi, em gái của Giang Thành bày quầy không phải ở nơi này? Cố tình thay đổi nơi để đào hố mình sao?
Lần nước chỉ mới ức hiếp em gái của Giang Thành đã thảm đến như vậy.
Lần này lại ức hiếp ba mẹ anh ta thì mình sẽ chết không chỗ chôn thân mất!
Anh Báo vội vàng lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiến lên trước cười cung kính nói với ba mẹ Giang Thành, nói: “Chú, cô, hai người hiểu nhầm rồi.
Tôi biết hai người mở quầy cực khổ, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để đưa tiền cho mấy người.”
Nói rồi, anh Báo lập tức rống lên với người ở phía sau: “Mau đưa tiền hôm nay ra đây.”
Nhóm du côn cũng không dám chần chừ, lập tức đặt toàn bộ phí bảo hộ thu được lên trên xe của quần nhỏ, gom lại cũng mấy ngàn tệ.
Anh Báo nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng của Giang Thành, vội vàng run rẩy hai tay tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ của mình xuống, đặt trên chiếc xe quầy ăn nhỏ, nói: “Cái này, vừa nãy tay tôi không cần thận lật đổ cái bàn kia, đây là dây chuyền vàng làm bồi thường.”
“Anh, anh xem như vậy có được không?” Anh Báo mồ hôi ra như mưa nhìn Giang Thành cười nói, sợ rằng Giang Thành lại dạy dỗ mình một trận.
Giang Thành bước chầm chậm lên phía trước, trầm giọng nói: “Sau này nếu như anh còn dám đến nơi này làm xằng làm bậy thì anh em anh cẩn thận.”
“Cút!”
“Được, được, được!”
Anh Báo thấy Giang Thành nói thì vội vàng dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này.
Giang Thành quay đầu lại, nhìn hai người già trong nhà đã già đi rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì trong lòng chợt đau đớn một trận.
Khoảng thời gian này chắc chắn họ rất đau lòng.
“Ba, mẹ!”
Giọng nói Giang Thành run rẩy, la lên.
Từ Phương và Giang Hồng Phi nhìn lẫn nhau, nghi hoặc nhìn Giang Thành hỏi: “Cậu bé, cậu là?”
Giang Thành cảm thấy mình như bị nghẹn ở cuống họng, anh rất muốn trực tiếp nói với ba mẹ mình, mình vẫn chưa chết, mình vẫn còn sống, để hai người có thể vui mừng một chút.
Nhưng anh biết, bộ dáng hiện tại này của mình cho dù có nói ra, thì họ cũng không thể tin tưởng.
Ngược lại, có thể sẽ dọa đến cha mẹ mình.
Ổn định lại cảm xúc một chút, Giang Thành hít một hơi sâu, nói: “Chú, cô, xin lỗi, từ nhỏ cháu là trẻ mồ côi, nhưng lúc cháu nhìn thấy hai bác thì cảm thấy hai bác giống như cha mẹ cháu vậy.
Cho nên cháu mới nhịn không được mà hét lên.”
Từ Phương nghe thấy Giang Thành nói như vậy thì trong lòng cũng thấy chua xót, nói: “Cậu cũng là một đứa trẻ mệnh khổ.
Nếu như con trai bác không chết, chắc cũng lớn như cậu.”
Thực ra lý do Từ Phương nói như vậy vì bà cảm thấy người đàn ông trước mắt này có mấy phần giống với con trai mình.
Không phải là giống về ngoại hình mà là cảm giác.
Giang Hồng Phi dùng cánh tay đụng nhẹ Từ Phương, nói: “Nói với người ta cái này làm gì.”
Từ Phương cũng phản ứng lại, vội vàng nặn ra một nụ cười nhạt nói: “Cũng đúng! Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi.
Không thì chút tiền này của bọn chúng, chúng tôi không thể cầm, cậu lấy đi nhé.”
“Không cần đâu, bọn chúng đập đồ của hai bác thì bồi thường là đương nhiên.
Hai bác cứ nhận lấy đi.” Giang Thành nói.
Từ Phương nhìn thực phẩm bị lật đổ trên đất, cũng đành đáp ứng một tiếng.
“Cậu bé, cảm ơn cậu nhé!” Từ Phương có chút cảm kích nhìn Giang Thành nói.
“Hai bác không cần nói cảm ơn với cháu.
Muốn cảm ơn cháu thì làm cho cháu một cái bánh nhân trứng đi.” Giang Thành cười nói.
“Được!”
Từ Phương lập tức đông ý, hai người già bắt đầu trở nên bận rộn.
Giang Thánh hỏi: “Đúng rồi, không phải hai bác mở quầy ở con đường phía trước sao? Sao lại đến nơi này rồi?”
Giang Thành biết vị trí quầy nhỏ của nhà mình trước nay chưa từng thay đổi, hôm nay anh đã đi tìm mới phát hiện không ở chỗ cũ nữa.
May là nhìn thấy bọn du côn ức hiếp người ở bên này mới đi đến.
“Ôi, nhóc con nhà bác nói đường bên kia có người thu phí bảo hộ.
Xém chút nữa con bé bị người ta ức hiếp nên hai bác dời đến nơi này.” Giang Hồng Phi vừa chiên bánh vừa nói.
“Đúng vậy, nhóc con nhà bác nói có một người trẻ tuổi cùng tên cùng họ với anh nó đến cứu nó.” Từ Phương vừa nói xong, bỗng nhìn về phía Giang Thành, hỏi: “Có phải là cậu không?”
Giang Thành gật đầu, nói: “Là cháu, cháu cũng tên là Giang Thành, là đồng nghiệp cùng bệnh viện của Giang Thành nhà bác.”
Từ Phương nghe vậy lập tức cao hứng nói: “Thật sự là cậu, ông à, mau, thêm hai cây xúc xích.
Người ta đã giúp chúng ta hai lần rồi.”
Giang Thành nhìn thấy mẹ mình cười thì anh cũng vui mừng một chút, nói: “Cô à, cô không cần khách khí như vậy.
Sau này cô cứ xem cháu như con trai cô là được.”
Từ Phương nhìn Giang Thành ngây người một chút, sau đó gật đầu mừng rỡ, nói: “Được!”
Bánh nhân trứng làm xong, Giang Thành nhận lấy, hỏi: “Giang Lai đâu? Sao không đến?”
“Nó hả, ra ngoài làm thêm rồi, nói là muốn giúp gia đình kiếm tiền, trợ giúp chi tiêu trong nhà.” Từ Phương nói.
“Làm ở đâu?”
“Hình như nói là ở trong một hộp đêm.” Giang Hồng Phi nói.
“Hộp đêm?” Giang Thành chau mày.
Những nơi đó