Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Định Kiến Và Kiêu Ngạo


trước sau


“Cậu…”
Khương Sơn không ngờ Giang Thành lại không đồng ý, hơn nữa còn quay đầu đi luôn, lập tức trong lòng gã càng thêm bất mãn hét lên: “Cậu đứng lại đó cho tôi, tôi không quan tâm bệnh nhân của cậu là ai, cậu đổi hôm khác khám đi, hôm nay cậu phải đi xem bệnh cho ông nội tôi!”
“Thật xin lỗi, làm người phải giữ chữ tín, tôi đã hứa với người ta rồi thì không thể cứ đổi ý như thế,” Giang Thành thờ ơ nói.

“Bác sĩ Giang, Khương Sơn không có ý đó, cậu ta…”
Thấy thái độ này của Khương Sơn, Đồng Lỗi vội vàng muốn giảng hòa nhưng Giang Thành trực tiếp duỗi tay ngắt lời ông ta và nói: “Cục trưởng Đồng, chuyện gì cũng phải theo thứ tự từ trước đến sau đúng chứ?”
Giang Thành quay người nói với Đồng Lỗi.

“Cậu vênh váo gì chứ, biết ông nội tôi là ai không?”
Khương Sơn tức giận, trán nổi cả gân xanh, vẻ mặt bất mãn nói.

“Tôi không quan tâm, dù ông nội anh là ai cũng đều phải tuân theo nguyên tắc này, tôi còn phải đi khám bệnh cho người ta, xin phép đi trước,” Giang Thành nói xong lập tức quay người rời đi.

“Hừ, cậu ta không muốn chữa thì thôi, ông nội tôi cũng không cần cậu chữa đâu,” Khương Sơn lập tức tức giận gào lên, nhưng Giang Thành cũng không để ý đến gã.

“Cậu Khương, cậu đừng để giận quá mất khôn, Thước đại sư đã nói rồi, bệnh của ông nội cậu chỉ có cậu ta mới có thể chữa được thôi,” Đồng Lỗi có phần không biết phải làm sao nói với Khương Sơn.

Vốn dĩ ông đi theo là vì hy vọng Giang Thành có thể nể mặt ông một chút, đừng so đo với cậu ta, nhưng thái độ của Khương Sơn thật sự quá tệ khiến cho mọi chuyện rối tung cả lên.

“Không sao hết, trên đời có rất nhiều bác sĩ, tôi không tin bệnh của ông nội tôi bệnh chỉ có mình cậu ta chữa được,” Khương Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó gã xoay người về toà nhà cho bệnh nhân nằm.

Khi Khương Sơn và Đồng Lỗi về tới phòng bệnh của ông Khương, Thước đại sư đang chờ ở cửa, nhưng ông không thấy Giang Thành.


“Sao lại thế này? Sao bác sĩ Giang lại không tới?” Thước đại sư thấy Khương Sơn đi vào phòng bệnh, vội vàng hỏi Đồng Lỗi đi ở đằng sau.

“Còn làm sao nữa, Khương thiếu này có thành kiến vì người ta còn trẻ, tính kiêu ngạo kia thật sự quá lớn, không nhún nhường nổi,” Đồng Lỗi cũng bất đắc dĩ nói.

“Chuyện này thật là…,” Gương mặt già nua của Thước đại sư cũng hiện lên vẻ hận rèn sắt không thành thép.

Nhưng Thước đại sư cũng biết rõ bênh tình của ông Khương, nếu không cứu chữa kịp thời, có thể thật sự sẽ không kịp nữa, ông vội vàng lấy di động ra nói: “Vẫn nên để tôi gọi cho bác sĩ Giang một cuộc vậy.


“Đừng, đừng, đừng,” Đồng Lỗi thấy vậy vội vàng ngăn cản Thước đại sư, ông nói: “Vừa rồi tôi đã nói chuyện với cậu ấy nhưng cũng không được, là do ông không thấy thái độ của Khương Sơn đấy thôi, người ta đưa tay ra bắt cậu ta cũng khinh thường, đừng nói là bác sĩ Giang, dù tôi tôi cũng sẽ không vui.


“Nhưng tình hình bây giờ…” Trong lòng Thước đại sư cũng rất sốt ruột.

“Bây giờ chắc có lẽ chỉ khi Khương Sơn chịu hạ mình đi nhờ vả người ta mới được thôi, nếu không dù ai cũng đều không có tác dụng,” Đồng Lỗi nói với Thước đại sư.

“Ài, hiện tại cũng chỉ đành như thế,” Thước đại sư bất đắc dĩ thở dài.

Vốn dĩ Thước đại sư chính là người được chứng kiến y thuật của Giang Thành sớm nhất, hai người từng gặp mặt vài lần, quan hệ cũng tính là tốt, nếu bởi vì chuyện này mà khiến cho quan hệ giữa ông và Giang Thành rạn nứt thì thật không đáng.

Cho nên Thước đại sư cũng quyết định chưa xen vào vội và cất điện thoại đi.

“Bác sĩ Giang đâu?”
Ông cụ Khương Vũ nằm trên giường bệnh, gian nan hỏi.


“Ông nội, họ Giang quá kiêu ngạo, bảo là không có thời gian đến, ông yên tâm, con lập tức tìm bác sĩ khác khám cho ông,” Khương Sơn vội vàng nói.

Khương Sơn không tin cả thế giới này chỉ có họ Giang kia mới cứu được ông nội gã.

Giang Thành lái xe chở Lâm Duẫn Nhi đi tới phòng khám của Dương Mai, vừa mới vào tới phòng khám, Giang Thành lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ôm đứa trẻ hơn một tuổi lo lắng chờ đợi, đứa trẻ thì đang không ngừng co giật, khóc lóc.

“Bác sĩ Giang, cuối cùng cậu cũng tới rồi,” Dương Mai thấy Giang Thành đến, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Dì, dì đừng sốt ruột, cháu đi xem xem đứa bé thế nào trước,” Giang Thành nói rồi đi tới chỗ người phụ nữ trung niên đang ôm đứa trẻ, nắm lấy tay đứa trẻ, bắt đầu bắt mạch.

"Cậu là bác sĩ Trung y?"
Nhìn thấy Giang Thành, người phụ nữ trung niên lập tức có chút nghi ngờ hỏi.

“Phải, chị gái, chị yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chữa khỏi bệnh

cho đứa bé,” Giang Thành nghiêm túc nói.

“Không được, trung y căn bản không đáng tin cậy, trước kia tôi từng khám trung y, đều là những thứ lừa người,” Người phụ nữ trung niên bế đứa trẻ lên, chuẩn bị rời đi.

“Đúng thế, làm gì có ai bắt mạch cho đứa bé còn nhỏ như thế chứ.


“Mặt mũi nhìn cũng cũng không đến nỗi nào, không phải là lừa người chứ?”
“Đứa nhỏ này mới một tuổi lại khóc dữ như thế, đừng có hại chết con nhà người ta không thì phiền phức đấy.



Trong phòng khám còn những bệnh nhân khác mới đến, họ cứ tưởng sẽ gặp một bác sĩ lớn tuổi nhưng không ngờ lại là một người trẻ tuổi như thế, bọn họ ồn ào bày tỏ sự nghi ngờ.

“Chi gái à, chị đã chờ lâu như thế rồi, hay chị cứ ngồi lại cho cậu ấy xem cho một chút đi,” Dương Mai vội vàng bước tới khuyên bảo, con gái đã đưa Giang Thành đến rồi, nếu không để cậu khám thì chẳng phải là mất công đến một chuyến sao.

Hơn nữa Dương Mai cũng không biết giải quyết bệnh của đứa bé này thế nào, bà cũng chỉ có thể nhờ Giang Thành chẩn đoán và chữa hộ.

“Không được, thằng bé nhà tôi còn nhỏ thế này, tôi không tin cậu ta được,” Người phụ nữ trung nên ôm chặt đứa trẻ nói.

“Chị này, nhìn triệu chứng của đứa bé này, tôi đoán chắc đứa nhỏ vừa tỉnh ngủ là chị đưa thằng bé ra khỏi nhà luôn đúng chứ?” Giang Thành nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ trung niên sửng sốt trong chốc lát, sao cậu ta nhìn ra được, bà vội nói: "Đúng vậy, sau mỗi lần thằng bé ngủ dậy tôi đều bế bé ra ngoài hít thở không khí.


“Chị à, đứa bé còn nhỏ, hơn nữa hôm nay gió cũng lớn như thế, chị đưa bé ra ngoài làm gì? Bây giờ ngón tay bé tím đỏ, môi cũng đỏ cả lên, mạch đập rất yếu, rõ ràng là thằng bé đã trúng gió rồi,” Giang Thành vừa nói, vừa lấy kim châm cứu ra.

Giang Thành lấy hai cây châm đâm vào huyệt Thái Xung và huyệt Dũng Tuyền ở chân của đứa bé, đứa trẻ vốn đang co giật và khóc không ngừng lập tức ngừng khóc, có lẽ vì đã khóc quá lâu nên đứa bé đã nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với nhịp thở đều đặn.

“Thần y, cậu đúng là thần y mà,” Người phụ nữ trung niên thấy thế vội vàng nói lời cảm ơn với Giang Thành.

“Cậu thanh niên này giỏi thật đấy, không khác gì Hoa Đà tái thế.


“Đúng vậy, chỉ hai châm đã chữa khỏi cho đứa bé bị bệnh nặng như thế.


Người bệnh xung quanh ồn ào khen ngợi anh nhưng Giang Thành lại khiêm tốn nói: “Chỉ là triệu chứng trúng gió bình thường thôi, không có gì to tát đâu.



“Bác sĩ Giang, cậu cũng xem cho tôi đi.


“Tôi nữa.


Rất nhiều bệnh nhân xếp hàng sôi nổi nhờ Giang Thành xem bệnh.

Trong bệnh viện số 1 của thành phố Lư Dương, Khương Sơn tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng cũng đều không dám tới chữa bệnh của ông gã, đang lúc anh ngồi trông ông mình, ông cụ Khương Vũ bỗng lại bắt đầu ho khan kịch liệt.

“Ông nội? Ông không sao chứ?”
Khương Sơn vội vàng đút thuốc ho đặc trị cho ông nội anh nhưng lại chẳng có tác dụng gì hết, sau khi Thước đại sư tới kiểm tra, sắc mặt ông vô cùng nghiêm nghị.

“Thước đại sư, ông nội của tôi sao rồi?” Khương Sơn hỏi.

“Với tình hình hiện giờ, tôi cũng hết cách rồi, lạc quan mà nói, có lẽ ông cậu vẫn còn sống được thêm một ngày nữa,” Thước đại sư rất tiếc nuối nói.

“Sao?” Toàn thân Khương Sơn tức khắc như bị sét đánh, cả người ngây dại.

“Bây giờ người có thể cứu ông nội cậu chỉ có Giang Thành thôi,” Thước đại sư nghiêm túc nói.

Khương Sơn thấy tình trạng ông mình như thế cũng không thèm lo tự trọng mới chả thể diện nữa, anh vội vàng nói: “Tôi đi tìm anh ta ngay, dù có phải cầu xin tôi cũng sẽ đưa anh ta về đây.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện