“Sao thằng đó cũng tới nữa?” Hoắc Cương nghe vậy lập tức có chút không vui.
“Giờ tôi phải làm sao?” Tiểu Linh hỏi qua điện thoại.
Thì ra Tiểu Linh này đã bị Hoắc Cương mua chuộc từ lâu, cô ta chỉ là một bác sĩ nhỏ, Hoắc Cương đã hứa với cô ta rằng, chỉ cần cô ta giúp gã lần này, gã có thể cho cô một công việc ở bệnh viện lớn của thành phố, vì thế Tiểu Linh đã đồng ý.
“Thế này đi, tôi cũng có mấy người bạn ở thành phố, mai tôi nhờ hai người bạn bỏ thuốc vào bữa sáng của anh ta, sáng sớm mai tôi sẽ qua,” Hoắc Cương nhẹ giọng nói.
“Hiểu rồi,” Tiểu Linh nói xong bèn cúp điện thoại.
“Tiểu Linh? Cô đang gọi cho ai thế?”
Giọng nói của Hứa Tình đột nhiên vang lên, Tiểu Linh sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống đất.
“Không… Không có ai,” Tiểu Linh chột dạ nhặt di động lên, cười nói: “Vừa nãy cô ra ngoài gặp ai thế?”
“Chồng tôi, anh ấy không yên tâm tôi ở đây một mình nên chạy qua xem, không sao đâu, tôi bảo anh ấy thuê phòng bên cạnh ngủ rồi,” Hứa Tình cười nói.
Hứa Tình nói xong, hai người chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, Khương Sơn đã trở lại bệnh viện thăm ông nội mình, anh thấy cơn ho dữ dội của Khương Vũ đã giảm bớt nhưng ông cụ cũng đã ngất đi.
“Khương Sơn, tôi đã cố hết sức mình rồi, tôi chỉ có thể giúp cho ông ấy ra đi không đau đớn thôi,” Thước đại sư rất bất đắc dĩ thở dài, ông thật sự không có cách nào hết, cuối cùng Khương Sơn cũng không mời được Giang Thành lại đây.
Trong mắt Thước đại sư, Giang Thành chính là hy vọng cuối cùng để cứu Khương Vũ, nếu anh không tới thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.
“Thước đại sư, ông nội của tôi còn bao nhiêu thời gian?” Khương Sơn đau buồn cầm bàn tay ông nội mình hỏi.
“Nhiều nhất là đến giữa trưa mai,” Thước đại sư vô cùng tiếc nuối nói.
Khương Sơn vừa nghe xong, trong lòng thật sự hối hận cực độ, nếu không phải tại anh quá sĩ diện và kiêu ngạo thì ông nội đã được chữa trị rồi.
Chỉ là hiện tại hối hận và tự trách cũng vô dụng, anh đứng dậy nói: “Thước đại sư, ông yên tâm đi, tối nay tôi sẽ quỳ trước cửa nhà bác sĩ Giang một đêm, tôi cũng muốn nhờ anh ta đến cứu ông nội.
”
Nói rồi Khương Sơn quay đầu chạy ra phòng bệnh, anh mở cửa xe quân dụng, lái tới trước cửa phòng khám của Lâm Duẫn Nhi.
Lúc này Lâm Duẫn Nhi còn đang đau lòng vì cô vừa mới biết Giang Thành đã kết hôn, trong lòng cô cảm thấy mình như vừa thất tình.
“Chào cô, cho tôi hỏi, bác sĩ Giang đi đâu thế?” Khương Sơn nghiêm trọng hỏi.
“Anh ấy tới Bệnh viện Nhân dân Thành phố, anh tìm anh ấy có chuyện gì?” Lâm Duẫn Nhi nghe Giang Thành nói chuyện này nên cũng biết.
“Tới thành phố?”
Trong lòng Khương Sơn lập tức lạnh lẽo, bây giờ dù đi thành phố cũng phải rạng sáng mới đến nơi, tính thời gian về cũng đến giữa trưa rồi, thế chẳng phải ông nội đã ra đi lâu rồi à?
Lúc này Khương Sơn mới nhận ra cơ hội lúc trước mình đã đánh mất quan trọng đến nhường nào, nhưng chính vì sự quá đáng của anh nên mới dẫn đến hậu quả này.
“Tôi biết rồi, cảm ơn,” Khương Sơn nói xong, vội vàng quay đi, ngồi vào trong xe, lái theo hướng tới đường cao tốc về thành phố.
Khương Sơn đã hạ quyết tâm, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi anh cũng muốn cầu xin Giang Thành quay lại cứu ông nội mình.
Nghĩ đến đây, Khương Sơn lại đạp ga mạnh hơn, chiếc xe đột ngột tăng tốc.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành đang chuẩn bị ra cửa tìm Hứa Tình thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Chào anh, chúng tôi là nhân viên phục vụ bữa sáng của khách sạn,” Một nam phục vụ nói xong bèn đẩy xe đồ ăn đi vào.
“Cảm ơn,” Giang Thành nói.
“Mời anh chậm rãi dùng bữa,” Người phục vụ nói xong rồi bước ra ngoài.
Giang Thành cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng phải ăn bữa sáng, anh ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lúc này, trong một căn phòng khác, Hoắc Cương đang ngồi trên ghế sô pha, theo dõi Giang Thành ăn bữa sáng đã tẩm thuốc.
“Chà, nước ép này ngon đấy,” Trong video, Giang Thành uống hết nước ép, gật đầu nói.
Hoắc Cương nhìn