Bởi vì động tác của Giang Thành rất nhanh, cho nên Tiểu Linh cũng không nhận ra, vẫn nghiêm túc thề như trước.
“Hứa Tình, tôi thật sự không làm chuyện gì có lỗi với cô hết, cô hãy tin tôi đi.
” Tiểu Linh lo lắng kéo tay Hứa Tình nói.
Hứa Tình nghe Tiểu Linh thề thốt như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng thấy giọng điệu và thái độ chân thành tha thiết này của Tiểu Linh, cô cũng không muốn bám riết mãi vấn đề này nữa.
“Chúng ta đi mở họp đã, lát nữa nói chuyện sau,” Hứa Tình thở dài, nhìn Tiểu Linh nói.
“Được, cô nhất định phải tin tôi,” Tiểu Linh nhìn Hứa Tình nói.
Giang Thành thấy Tiểu Linh làm trò như thế cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng cất tờ giấy cuốn tóc của Tiểu Linh lại.
Hứa Tình cùng Tiểu Linh mở họp ở bệnh viện, sau khi mở họp xong, Tiểu Linh vô cùng thân thiết kéo tay Hứa Tình, nói: “Hứa Tình, vừa rồi cô phát biểu thật hay, tôi rất muốn học hỏi cô nhiều hơn.
”
“Cô nói cũng rất tốt, tóm lại lần này hai ta xem như hoàn thành nhiệm vụ,” Hứa Tình cũng tùy ý nói.
“Khụ khụ!”
Tiểu Linh vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên cô ta bắt đầu ho khan kịch liệt, cùng lúc đó đầu lưỡi cô cũng đau dữ dội, trên mặt cũng nổi nhiều chấm đỏ.
“Tôi… Miệng tôi khó chịu quá," Tiểu Linh vô cùng đau đớn nói rồi lấy gương ra soi.
Vừa mở miệng nhìn vào gương, cô lập tức bị sốc, chiếc gương trong tay cô rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bởi vì trong miệng của Tiểu Linh nổi lên rất nhiều mụn mủ lớn, những nốt mụn đỏ trên má cô ta càng ngày lan rộng, chúng nhanh chóng bị thối rữa.
“Chuyện! Chuyện này là sao?” Tiểu Linh kinh hoảng, hai chân mềm nhũn, cô ta trực tiếp quỳ xuống sụp xuống đất.
Hứa Tình cũng hoảng sợ, chuyện này quá kinh dị, mọi thứ diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bỗng nhiên Tiểu Linh nhớ tới lời thề độc lúc nãy của mình, nếu mình nói dối Hứa Tình miệng sẽ bị lở loét, mặt mưng mủ, hiện tại chẳng phải mọi thứ đều đã ứng nghiệm sao?
“Hứa Tình, tôi xin lỗi, tôi thật sự đã nói dối cô, tôi… Tôi nhận tiền của Hoắc Cương, anh ta còn nói có thể cho tôi tới Thành phố làm việc, cho nên tôi mới bỏ thuốc vào đồ uống của cô, tôi thật sự rất xin lỗi,” Bởi vì miệng lưỡi Tiểu Linh bị loét, cô nói chuyện không rõ ràng lắm.
“Tôi biết, chẳng qua tôi không muốn vạch trần cô thôi, tôi biết bản chất của cô cũng không xấu,” Hứa Tình thở dài, đỡ Tiểu Linh đang quỳ trên mặt đất lên.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” Lúc này Tiểu Linh thật sự hối hận, rõ ràng Hứa Tình tin tưởng cô như thế, cô lại làm hại Hứa Tình, còn muốn nói dối, hiện tại lời thề thật sự ứng nghiệm.
“Đi tìm chồng tôi đi, có thể anh ấy sẽ có cách gì đó,” Hứa Tình nói rồi dẫn Tiểu Linh đi tới chỗ Giang Thành.
“Tiểu Linh, vừa rồi cô rất chắc chắn mình không có nói dối cơ mà?” Giang Thành nhìn thấy gương mặt Tiểu Linh, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ Giang, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên hại Hứa Tình, lại càng không nên nói dối, nếu tôi thừa nhận mình sai ngay từ đầu cũng sẽ không ra nông nỗi ày,” Tiểu Linh hối hận nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành thấy Tiểu Linh như thế cũng cảm thấy cô đáng thương, anh lấy tờ giấy gói tóc của Tiểu Linh ra, đưa cho cô và nói: "Thôi, cô tìm chỗ đốt cái này đi là có thể khỏi bệnh.
"
“Đây là cái gì?” Tiểu Linh nghi ngờ hỏi, tình trạng nghiêm trọng thế này, chỉ cần đốt một tờ giấy là có thể khôi phục sao?
“Cô không tin tôi?” Giang Thành hỏi.
“Tôi tin, tôi tin,” Tiểu Linh không dám do dự, vội vàng chạy tới chỗ có người đang hút thuốc, xin ít lửa.
Hứa Tình thấy vẻ mặt Giang Thành, lập tức hỏi: “Là anh bày trò à?”
“Cũng không tính là bày trò, đó là một tấm Ngôn Linh cổ, một loại cổ thuật của tộc Miêu Cương, lấy sợi tóc đã hạ cổ xuống, bọc vào đó, khi cô ta lập lời thề, nếu cô ta nói thật thì loại cổ này sẽ không có tác dụng gì hết, nhưng nếu cô ta nói dối, loại