“Tôi không tin anh lại nhặt được món hời lớn như thế,” Khương Tử Ngưng lạnh lùng nhìn Giang Thành, hiển nhiên cô rất không tin tưởng Giang Thành.
“Tử Ngưng, sao em lại nói chuyện với bác sĩ Giang như thế,” Khương Sơn lập tức bất mãn nói với em gái mình.
“Không sao, Hứa Tình trở về lấy nhân sâm, chắc cũng sắp đến rồi,” Giang Thành nhìn Khương Sơn nói.
Trước khi anh đến, Giang Thành đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho nên anh bảo Hứa Tình trở về lấy nhân sâm.
“Em đến rồi,” Ngay khi mọi người đang nói chuyện, Hứa Tình vội vàng bước vào, trong tay cô cầm một thứ được quấn bằng vải đỏ.
“Em vất vả rồi,” Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.
“"Không sao, em có chuyện phải đi gặp viện trưởng, anh cứ lo việc bên này trước đi,” Hứa Tình nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Tình cảm thấy chuyện xảy ra quá trùng hợp, lần này cô đến Thành phố công tác là quyết định lâm thời, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên cô muốn hỏi Thẩm Băng cho rõ ràng.
Giang Thành cầm túi vải đỏ trong tay đưa cho bác sĩ Trình, nói: “Bác sĩ Trình, ông xem đi.
”
Bác sĩ Trình cầm lấy túi vải đỏ, cẩn thận mở ra, lập tức thấy trong đó có cây nhân sâm, hơn nữa chất lượng cực kỳ tốt.
Tức khắc bác sĩ Trình không dám thờ ơ nữa, ông vội đeo kính viễn thị của mình, cẩn thận nhìn.
Giang Thành cây nhân sâm này cũng nhớ tới chuyện trước kia, lúc đó trong một tiệm thuốc Đông y, một ông lão muốn bán cây nhân sâm này cho ông chủ tiệm thuốc, nhưng ông chủ lại cho rằng đây là củ cải dại, giúp Giang Thành mua được với giá rất rẻ.
Hơn nữa, để chữa bệnh cho Hứa Tình, anh cũng cắt một phần ra nấu canh, còn dư lại rất nhiều, đúng lúc dùng cho lần này luôn.
Bác sĩ Trình hào hứng nói: “Cây nhân sâm này đúng là đã trăm năm tuổi, hơn nữa ít nhất cũng phải hai ba trăm năm rồi, cộng thêm đơn thuốc này, quả thật có thể để ông Khương thử một lần xem sao”.
“Thật sao?” Khương Tử Ngưng hiển nhiên vẫn không tin đây là nhân sâm thật, bởi vì cô cũng biết loại nhân sâm hơn trăm năm tuổi này có giá trị như thế nào, vội vàng nói: “Là thật ư?
Khương Tử Ngưng cũng lập tức nhích lại gần, cẩn thận nhìn kỹ toàn bộ cây nhân sâm, nhưng cô dán sát người vào cũng không nhìn ra được có gì khác biệt.
“Nếu như thế, ông nội của tôi thật sự được cứu rồi đúng không?” Khương Sơn lập tức cao hứng, vội vàng hỏi.
“Đúng thế, được cứu rồi,” Bác sĩ Trình cũng rất cao hứng nói.
“Bác sĩ Giang, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, nếu ông tôi thực sự được cứu, anh yên tâm, sau này chỉ cần bác sĩ Giang cần, dù phải trả bất cứ giá nào, nhà họ Khương cũng tuyệt đối không có nửa lời oán trách,” Khương Sơn vô cùng kích động.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng vì sự kiêu ngạo của mình mà đã bỏ lỡ cơ hội cứu ông nội, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn cứu được ông nội, sao anh ta có thể không cao hứng được.
Hơn nữa lý do Khương Sơn biết ơn Giang Thành như thế là bởi sau ba lần anh ta mời Giang Thành cứu mạng, cuối cùng anh ta học được cách thay đổi thái độ kiêu ngạo của mình, lần này, anh ta cũng cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Khương Sơn, đừng khách sáo với tôi như vậy.
Bổn phận của một bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người" Giang Thành nhẹ giọng nói, sau đó anh nhìn bác sĩ Trình hỏi: "Bác sĩ Trình, nhờ ông sắc thuốc hộ tôi theo đơn này được không?”
“Đương nhiên là được,” Bác sĩ Trình thấy thái độ Giang Thành khách sáo như thế, gương mặt già nua của bác sĩ Trình đỏ bừng.
Lúc trước ông ta rất coi thường Giang Thành bởi vì Giang Thành còn trẻ, nhưng bây giờ đối phương lại có thái độ kính nể như thế, ông ta thật sự hiểu được câu tre già măng mọc.
“Vậy là tốt rồi,” Giang Thành cũng cười nói.
“Nhưng mà, anh bạn trẻ này, tôi còn một vấn đề muốn hỏi, đơn thuốc này có thể chữa khỏi 90% bệnh trên người ông ấy, nhưng lại không thể hoàn toàn trị vết thương cũ do súng lưu lại trên người ông ấy,” Bác sĩ Trình nghiêm túc nói.
Tuy đơn thuốc này rất kỳ diệu nhưng cũng chỉ đủ để chữa trị bệnh