“Giang Thành, nhân lúc anh ta vẫn chưa tìm được người tới, anh mau đi đi.” Dương Mật Nhi không hề nghĩ tới mọi chuyện lại ầm ĩ thành như vậy.
Nếu như để Tiêu Nghị thực sự gọi người tới, đến lúc đó Giang Thành thật sự xong rồi.
“Tôi muốn đi cũng được thôi, chẳng qua chỉ e cô phải ngủ với tên đạo diễn rác rưởi kia.” Gianh Thành bất đắc dĩ nói với Dương Mật Nhi.
“Tôi không muốn ngủ với thằng cha vô liêm sỉ kia.” Đương nhiên Dương Mật Nhi không muốn ngủ với gã đạo diễn, cũng không muốn Giang Thành bị thương.
“Không sao đâu, cơm của chúng ta vẫn chưa có ăn xong nữa kìa, dĩ nhiên phải ăn xong rồi hãy nói.” Giang Thành tỏ vẻ không sao, nhìn Dương Mật Nhi và nói.
“Nhưng mà…”
Dương Mật Nhi vẫn vô cùng lo lắng, bởi vì Tiêu Nghị có thể là người có thế lực ngầm chống lưng, nếu anh ta thật sự muốn tìm người tới trả thù, vậy tuyệt đối là rắc rối lớn rồi.
“Không có nếu như.
Cô quên rằng lần đầu chúng ta gặp nhau, ở ngân hàng tôi đã cứu cô như thế nào rồi hay sao?” Sau khi Giang Thành ngồi xuống, anh hỏi cô.
Dương Mật Nhi tất nhiên nhớ chuyện khi ấy, nhưng tình huống lúc này và khi đó là hoàn toàn khác nhau.
Suy cho cùng người mà Tiêu Nghị gọi tới chắc chắn còn nhiều hơn lúc đấy, có khả năng bọn họ còn mang theo cả vũ khí.
“Vậy được rồi.” Tuy rằng trong lòng Dương Mật Nhi cũng lo lắng, nhưng thấy Giang Thành tự tin như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể lại ngồi xuống.
Giang Thành vậy mà lại như chẳng có chuyện gì, anh thoải mái trò chuyện với Dương Mật Nhi, sau đó ăn cơm tiếp.
Nhưng Dương Mật Nhi vẫn cứ lo lắng nhìn về phía cửa, sợ rằng Tiêu Nghị sẽ mang theo người xuất hiện.
“Chàng trai này, bên ngoài cửa có nhiều xe tới, đàn ông tốt không so đo cái thiệt thòi trước mắt, cậu mau đi đi.” Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh cửa sổ nhìn thấy tình huống bên ngoài, ngay lập tức biết bọn họ là nhằm vào Giang Thành mà tới, liền tốt bụng nhắc nhở.
“Đại ca, không sao đâu, tôi có thể ứng phó.” Giang Thành tùy ý cười một cái, nhàn nhạt nói.
“Cậu nhóc này, sao mà vẫn không biết tốt xấu vậy, đã là lúc nào rồi, vẫn muốn làm anh hùng ở trước mặt bạn gái ư.”
Người đàn ông trung niên thấy anh đối mặt với tình huống nguy hiểm mà không chịu đi, còn muốn phô trưanh tai năng.
Ông ta thầm nghĩ anh quả thật là không biết ứng biến với tình huống, đúng là người trẻ tuồi có khác.
Đúng như dự đoán, ngay lập tức bọn họ nhìn thấy Tiêu Nghị dẫn theo mười mấy người cầm vũ khí tranh tay, hung dữ lao về phía Giang Thành.
Những vị khách ở bàn xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, đều vội vã tránh đi, chỉ sợ rước họa vào thân.
Dương Mật Nhi nhìn tình hình, cũng bị dọa sợ tới mức siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt của cô ấy khẩn trương nhìn về phía anh nhưng lại nhìn thấy gương mặt Giang Thành vẫn bình thản như cũ.
Có lẽ bởi vì anh biểu hiện quá tự tin, nên Dương Mật Nhi cũng không còn căng thẳng trong lòng nữa.
“Thằng khốn, con mẹ nó, mày là thằng đâm dao vào anh Tiêu của bọn tao đúng không?” Gã đàn ông dẫn đầu đám người, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Thành.
Người này có một con mắt hơi lõm vào, cho nên nhìn bề ngoài của hắn khá đáng sợ.
Nghe nói năm xưa hắn cũng là một trong những kẻ hung ác.
Hồi đó hắn bị người ta đập mạnh vào mắt, nhưng dù vậy thì hắn ta vẫn đánh ngã năm người bằng sức mình, đủ thấy trước đây hắn hung ác cỡ nào.
“Tôi không đâm anh ta, là anh ta tự đâm chính mình thì có.” Giang Thành bó tay nhìn tên chột, trầm giọng nói.
“Con mẹ nó, mày nói láo, ông không tự đâm mình.” Tiêu Nghị căm tức tiến lên phía trước, chĩa thẳng tay chỉ vào mũi Giang Thành và nói: “Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu ba mươi cái với tao, gọi thêm một trăm tiếng ông nội, thì tao sẽ bỏ qua cho mày, được chứ?”
Tiêu Nghị vốn dĩ là một gã đàn ông thấy sắc đẹp thì nổi lòng tham, anh ta muốn ra tay với Dương Mật Nhi, nhưng tình hình hiện tại đã hoàn toàn trở thành ân oán cá nhân giữa anh ta và Giang Thành rồi.
“Hừ!”
Giang Thành hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm chặt lấy ngón tay của Tiêu Nghị rồi bẻ mạnh nó về phía sau, ngón tay suýt bị gãy.
Bởi vì tay đau, anh ta liền bị Giang Thành ấn xuống bàn một cách thảm hại, đầu cũng bị ấn vào giữa nồi canh.
“Mẹ nó, con mẹ nó, mày còn dám ra tay à.” Tên mắt chột thấy Giang Thành vậy mà lại dám ra tay trước mặt mình, lập tức tức giận.
“Anh em, cùng tiến lên, phế nó đi.”
Gã chột vừa dứt lời, lập tức có người từ bên phải chém dao về phía Giang Thành.
Ánh mắt của anh khẽ liếc, sau đó cả người anh bỗng vọt ra ngoài, biến thành một loạt dư ảnh qua lại ở giữa đám người.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười mấy người đều chịu đòn nặng nề, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
Nếu những người này được đưa tới bệnh viện, thì bác sĩ nhất định sẽ kinh ngạc vì phát hiện vết thương trên cơ thể của bọn họ giống nhau, đều là nội tạng bị thương dẫn đến chảy máu trong.
Hơn nữa vị trí và lượng máu chảy ra cũng hoàn toàn giống nhau, cũng đồng loạt ngã trên mặt đất mà nôn ra máu.
Khi Giang Thành đi đến bên Tiêu Nghị, vẫn nắm lấy ngón tay anh ta như cũ, anh đè anh ta xuống mặt bàn, mọi thứ tựa như Giang Thành chưa hề rời đi, mà là đám người kia tự mình bay lên.
“Đây… Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng thấy bóng dáng người nào ra tay, tại sao bọn họ đều bay ra ngoài vậy?”
“Đúng vậy, chuyện này quỷ dị thế? Chàng trai kia cũng không hề cử động, nãy giờ tôi luôn quan sát cậu ấy.”
Nhiều người hoang mang bàn tán, rõ ràng là bọn họ không biết nên giải thích chuyện này ra sao.
Bất chợt có một người đàn ông nhận ra tên mập đang bị Giang Thành nắm ngón tay đè trên bàn, anh ta hô: “Tôi nhớ ra rồi, ông mập kia là đạo diễn, là đạo diễn Tiêu Nghị của ‘Thiên Yêu trường ca’.”
Mọi người nghe xong, lập tức hiểu nên giải thích tình hình xảy ra trước mắt như thế nào.
“Bảo sao tôi cứ thấy kỳ lạ, cô Dương Mật Nhi ở đây, đạo diễn cũng ở đây, còn có xung đột khó hiểu, thì