“Họ Hỏa?” Giang Thành nhíu mày lại, theo bản năng nhìn về phía Hỏa Linh Lung
“Đúng, nhìn có vẻ rất kiêu ngạo.” Hứa Tình không vui nói.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ về ngay.” Giang Thành nói qua điện thoại rồi cúp máy.
Hỏa Linh Lung cũng nghe được một số nội dung trên điện thoại nhắc tới nhà họ Hỏa, cô ta lập tức nhìn về phía Giang Thành hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hình như vừa rồi tôi nghe nhắc đến nhà họ Hỏa?"
“Đúng vậy, nghe nói có người của nhà họ Hỏa tới Giang Nam.” Giang Thành nói với Hỏa Linh Lung.
Nghe vậy, sắc mặt của Hỏa Linh Lung đột nhiên thay đổi, cô ta không ngờ rằng mình đã rời khỏi chỗ đó, kết quả nhà họ Hỏa vẫn đuổi theo/
"Đám người này thật đúng là không bằng cầm thú.
Tôi đã trở về rồi, bọn họ còn muốn gì nữa? Lại muốn quấy rầy cậu ư?" Hỏa Linh Lung tức giận hét lên.
Rõ ràng là cô ta thật sự cảm thấy đối phương chèn ép người khác quá đáng, cô ta cho rằng người của nhà họ Hỏa tới để trả thù cho Hỏa Thiêu Phong, nên muốn tìm Giang Thành.
“Không phải bởi vì chị nên mới đến tìm tôi đâu, hình như là muốn khám bệnh.” Giang Thành nói với Hỏa Linh Lung.
“Khám bệnh?"
Hỏa Linh Lung khẽ cau mày, sau đó lập tức nhớ ra một chuyện, cô bèn nói:
“Tôi nhớ rồi, ông cụ họ Hỏa bị bệnh mà mãi không khỏe.
Chắc vì vậy nên bọn họ mới tới gặp cậu."
“Tôi không mong cậu chữa bệnh cho ông ta đâu, ông già đó nên chết vì bệnh mới phải." Hỏa Linh Lung tức giận nói, bởi vì cảm xúc khá kích động nên bộ ngực đầy đặn cũng phập phồng kịch liệt.
Hiển nhiên oán hận của Hỏa Linh Lung đối với nhà họ Hỏa không phải ở mức bình thường.
“Không, có thể cứu.” Giang Thành nghiêm túc nói với Hỏa Linh Lung
“Tại sao phải cứu người như vậy?” Hỏa Linh Lung nghe xong, lập tức khó hiểu hỏi.
“Bởi vì tôi muốn cho chị một cơ hội trả thù.” Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói, anh vốn là muốn dùng biện pháp tương đối mạnh để ép buộc nhà họ Hỏa xin lỗi, nhưng bây giờ anh đột nhiên nghĩ ra một cách hay để làm cho đối phương không thể không xin lỗi.
“Cơ hội nào?"
"Trên thực tế, có cơ hội hay không phụ thuộc vào việc ông cụ họ Hỏa bị bệnh như thế nào.
Bệnh càng nặng thì cơ hội càng lớn." Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung.
"Thực sự là rất nghiêm trọng, nghe nói tìm rất nhiều bác sĩ cũng vô ích.” Hỏa Linh Lung trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói, dẫu sao lúc rời đi, cô ta cũng hỏi thăm qua vài tình hình của nhà họ Hỏa.
“Tốt rồi, nếu đã nói như vậy, chị cùng tôi đi, chỉ cần chị nhìn thấy bọn họ không tỏ ra yếu thế là được.” Giang Thành đứng dậy nhìn Hỏa Linh Lung.
"Cậu yên tâm đi, bây giờ tôi hận bọn họ đến chết, nên tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế đâu.” Hỏa Linh Lung vừa nói vừa tức giận siết chặt nắm đấm.
Hỏa Linh Lung vào phòng thay quần áo, trang điểm lại rồi mới cùng Giang Thành rời khỏi đây.
Bệnh viện số một thành phố Lư Dương.
"Bác sĩ Giang này lề mề quá đi mất." Người lái xe trung niên đi tới đi lui trong phòng làm việc của Giang Thành, khuôn mặt ông ta hết sức khó chịu.
“Người sở hữu y thuật cao siêu, hơi kiêu ngạo cũng có thể hiểu được.” Hỏa Văn Vũ nhìn giờ trên đồng hồ, trán cau lại khó chịu.
"Chưa chắc mà, bác sĩ Giang này có thực sự thần thông như ông Lôi nói không? Căn bệnh nghiêm trọng kia được chữa khỏi ở một bệnh viện nhỏ ở Lư Dương sao?" Người lái xe trung niên có chút nghi ngờ nói.
Ngày xưa Ông Khương Vũ và ông cụ Hỏa là đồng đội thời chiến tranh nên bình thường cũng hay liên lạc với nhau.
Bởi vậy ông cụ Hỏa mới biết tin ông Khương Vũ sắp qua đời vì bệnh hiểm nghèo, nhưng lại khỏi trong một thời gian ngắn.
Vì thế ông cụ Hỏa mới hỏi thăm tình hình, nghe nói Giang thần y ở đây trị khỏi được, bèn để Hỏa Văn Vũ mời Giang Thành đến Giang Nam.
"Tôi cũng đã nghi ngờ, nhưng ông cụ nhà chúng ta đã quyết rồi.
Ông Khương Vũ cũng sắp xuống mồ, thế mà lại được cứu mạng.
Chúng ta không muốn tin cũng không được..." Hỏa Văn Vũ thản nhiên nói.
Mặc dù ngoài miệng ông ta nói như vậy nhưng trong lòng thầm chửi thần y chó má gì chứ, chắc chỉ giỏi hơn những bác sĩ bình thường một ít, ăn may mới chữa khỏi bệnh cho ông Khương Vũ.
Khi Hỏa Văn Vũ đang nói chuyện phiếm với tài xế, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Giang Thành bước vào trước tiên.
"Chào cậu, bác sĩ Giang...!Là cậu à?"
Người tài xế trung niên đang chuẩn bị lễ phép chào hỏi bác sĩ Giang để gây ấn tượng tốt.
Nhưng ông ta không ngờ người thanh niên đi vào không phải ai khác, mà chính là chàng trai bị ông ta phóng xe bắn nước lên người trước đấy.
“Đồ ngốc như cậu mà cũng biết đến gặp bác sĩ để khám bệnh ư?” Người lái xe trung niên lập tứ cười lạnh, mỉa mai Giang Thành.
“Là hai người hả?” Trước đó Giang Thành đã nhìn thấy người trong xe, hai người này lái xe ở làn đường cấm xe chạy, còn làm nước bắn tung tóe, ướt hết quần áo của anh nữa.
Không đợi người lái xe trung niên nói tiếp, Hỏa Linh Lung cũng từ bên ngoài bước vào, cô mặc một chiếc áo sơ mi ren nhỏ màu tím, bên dưới là một chiếc váy xếp ly, trông hết sức gợi cảm và nóng bỏng.
Nhìn thấy Hỏa Linh Lung bước vào, Hỏa Văn Vũ mở to mắt, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha.
"Con ranh thối này, mày vẫn dám xuất hiện trước mặt tao à?"
Hỏa Văn Vũ nhìn Hỏa Linh Lung, tức giận quát.
“Tại sao tôi không dám xuất hiện trước mặt ông chứ?” Hỏa Linh Lung không có ý nhượng bộ, cô ta nhìn thẳng vào Hỏa Văn Vũ và nói: “Dù là lúc đầu hay bây giờ, đều là các người có lỗi với tôi và mẹ tôi trước, người nên áy náy phải là các người."
Khi Hỏa Văn Vũ nghe thấy những lời của Hỏa Linh Lung, ông ta tức giận quá mà bật cười.
“Ha ha, mày còn có mặt mũi nói à, nếu mẹ của mày, con điếm ấy không đi quyến rũ đàn ông, thì hai mẹ con mày sẽ có kết cục lưu lạc như vậy sao?” Hỏa Văn Vũ tức giận gầm lên.
"Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Hỏa Kỳ Lân đã cưỡng ép cướp dâu để lấy mẹ tôi,