Giám đốc Tôn mặc một bộ vest hàng hiệu, tóc vuốt keo bóng lưỡng, cộng thêm cái bụng bia to như bụng bà chửa và đôi mắt đểu cáng khiến Lục Tuyết Đình thấy gai mắt.
“Xin chào, tôi là Lục Tuyết Đình.” Lục Tuyết Đình đưa tay ra bắt tay với giám đốc Tôn.
“Lục Tuyết Đình à, tên hay, tên hay quá.” Giám đốc Tôn nắm lấy bàn tay nhỏ của Lục Tuyết Đình không chịu buông, ngược lại còn vuốt ve tay cô ấy như đang hưởng thụ xúc cảm đến từ bàn tay cô ấy.
Đôi mày lá liễu tuyệt đẹp của Lục Tuyết Đình nhíu lại, cô ấy muốn rút tay về nhưng giám đốc Tôn không hề có ý định thả tay cô ấy ra khiến cô ấy càng ngày càng phản cảm với ông ta.
Tuy Lục Tuyết Đình là tổng giám đốc công ty Lục Tuyết Vân nhưng thực chất cô ấy không hề nhúng tay vào sự vụ của công ty, giao toàn quyền điều hành công ty cho một người bạn học cũ nên chưa từng gặp vị giám đốc Tôn này, dẫn đến người ta cũng không hề biết người phụ nữ hiện đang đứng trước mặt ông ta lại là chủ nhân thực sự của công ty Lục Tuyết Vân.
“Giám đốc Tôn, chưa kịp giới thiệu với ông, đây là chủ tịch của công ty mỹ phẩm Giang Duyệt chúng tôi, Giang Thành.” Tiêu Duyệt Nhiên thấy giám đốc Tôn cứ kéo tay Lục Tuyết Đình mãi nên khó chịu nói.
Lần đầu Tiêu Duyệt Nhiên gặp giám đốc Tôn, lần đầu tiên bắt tay với ông ta, ông ta cũng giữ tay cô ấy khư khư không thả ra như một tên lưu manh đểu cáng nhưng cô ấy ngượng không dám nói toạc ra.
“À,” Giám đốc Tôn nghe thấy lời giới thiệu của Tiêu Duyệt Nhiên mới nhìn sang Giang Thành bằng nửa con mắt, lúc đó ông ta mới lỏng tay đang nắm lấy tay Lục Tuyết Đình ra nhưng Lục Tuyết Đình vẫn thấy buồn nôn trong lòng.
“Duyệt Nhiên, đến ngồi cạnh chú.” Giám đốc Tôn không biết xấu hổ ngồi xuống ngay cạnh Lục Tuyết Đình, còn không quên kêu Tiêu Duyệt Nhiên sang ngồi phía còn lại bên cạnh mình để hoàn thành viễn cảnh trái ôm phải ấp người đẹp của ông ta.
“Không cần đâu, tôi ngồi bên cạnh chủ tịch nhà chúng tôi là được.” Tiêu Duyệt Nhiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Giang Thành, mức độ phiền chán ông giám đốc Tôn này đã đạt level max.
“Một công ty còn chưa đi vào hoạt động, sao đã không biết xấu hổ tự xưng là chủ tịch rồi.” Giám đốc Tôn thấy Giang Thành trẻ hơn mình bao nhiêu thì chức vị lại cao gấp mình bấy nhiêu khiến tâm trạng ông ta xuống dốc không phanh nên mới mở miệng châm chọc anh.
Giang Thành nghe lời châm biếm của giám đốc Tôn nhưng anh không để trong lòng, ngược lại, Tiêu Duyệt Nhiên lại thấy không vui nhưng hiện tại cô ấy cần nhờ cậy đến mối quan hệ của giám đốc Tôn nên không thể nói thêm điều gì mà chỉ có thể chịu đựng.
“Giám đốc Tôn, nghe nói mối làm ăn bên ông có vài thắc mắc đối với sản phẩm của chúng tôi?” Giang Thành hỏi giám đốc Tôn.
“Đúng thế, công ty các cậu vừa mới thành lập, sản phẩm còn chưa đưa ra thị trường tiêu thụ, bên bán uy tín có danh tiếng của tôi tất nhiên sẽ không dễ dàng hợp tác được.” giám đốc Tôn vừa ăn thịt mỡ vừa khép mở đôi môi bóng nhẫy.
“Có lẽ giám đốc Tôn chưa biết, đúng là sản phẩm của chúng tôi chưa chính thức đưa ra thị trường tiêu dùng nhưng trong đợt bán thử thì lượng tiêu thụ rất nhỏ, ngoài ra hãng chúng tôi còn có ngôi sao Dương Mật Nhi là đại sứ thương hiệu, chỉ cần bên ông đồng ý hợp tác trở thành đại lý thì nhất định sẽ đạt được lợi nhuận lớn nhờ lượng tiêu thụ mặt hàng của chúng tôi.” Giang Thành nghiêm túc giải thích với giám đốc Tôn.
“Thế hả?” Giám đốc Tôn nghe hết lời giải thích của Giang Thành xong thì cười lạnh đáp: “Bên các cậu khoác lác mà không biết ngượng nhỉ, ngôi sao lớn như Dương Mật Nhi sao có thể chấp nhận đề nghị của xí nghiệp nhỏ nhà cậu được? Hơn nữa, kết quả bán thử tốt nghĩ là lượng tiêu thụ khi đưa ra thị trường tốt hả? Đúng là đồ không có não.”
Giám đốc Tôn bực mình liếc Giang Thành một cái rồi tiếp tục nhét miếng thịt mỡ to đùng vào mồm.
“Theo tôi thì bên anh Giang nên sản xuất riêng một bộ sản phẩm để bên phía giám đốc Tôn bán thử bộ sản phẩm đó, nếu kết quả khiến hai bên đều hài lòng thì chúng ta sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi hợp tác.” Lục Tuyết Đình ngồi nghe nghĩ ra giải pháp cân bằng mối quan hệ hai bên nên lập tức nói ra.
“Cô Lục, tôi nói nhé, hình như cô không hiểu tí gì về kinh doanh nhỉ, cơ hội hợp tác với công ty của tôi quý giá đến mức nào cô không biết sao? Dựa vào cái gì tôi phải thử mấy thứ vô ích đó, nhỡ tổn thất thì ai chịu?” Giám đốc Tôn cười lạnh nói.
“Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, hơn nữa tôi…”
“Cô cảm thấy làm thế thì có lợi nhuận gì? Dù sao cũng không thuộc về công ty của tôi.” Giám đốc Tôn cười nói: “Cô Lục thiên vị công ty bọn họ như vậy, chắc đó là công ty của hai người nhỉ? Dù sao nếu tôi không thấy ‘lãi’ phát sinh thì sẽ không tùy ý thử nghiệm.”
Lục Tuyết Đình vốn định nói cô ấy là Tổng giám đốc công ty đang thuê ông ta làm việc thì đã bị giám đốc Tôn chặn họng, thậm chí ông ta còn trắng trợn đòi ‘ưu đãi’ thì ông ta mới chịu hợp tác, đúng là buồn cười.
Giang Thành thấy thái độ kiểu này của giám đốc Tôn thì thấy rất bất đắc dĩ, ông ta nói thế rõ ràng là đang cố ý làm khó anh.
“Thế thì giám đốc Tôn thấy chúng tôi phải làm thế nào thì bên ông mới đồng ý trở thành đại lý của chúng tôi?” Giang Thành thờ ơ hỏi giám đốc Tôn.
Giám đốc Tôn thấy Giang Thành nói vào chuyện chính mới bắt đầu tỏ ra hứng thú, lập tức đặt đôi đũa trong tay xuống.
“Tôi muốn gì, chắc Tổng giám đốc Tiêu nhà anh đã biết.” Giám đốc Tôn nói xong thì quay sang cười tủm tỉm với vòng một đẫy đà của Tiêu Duyệt Nhiên, vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi.
Đây không phải lần đầu giám đốc Tôn làm chuyện này, có không ít công ty vì để lấy được con đường tiêu thụ bên ông ta đã phái các giám đốc xinh đẹp công ty họ sang ‘ngủ’ với ông ta, nếu không thì đừng hòng nhận được sự hợp tác từ phía ông ta, hơn nữa đây là lần