Giang Thành cảm giác trong góc tối vẫn còn người bèn vội duỗi tay nắm lấy tay của người đó.
“Ui da, anh làm em đau.” Giọng nói của Hứa Tình bỗng truyền tới.
“Vợ, thì ra là em à.” Giang Thành chợt nghe tiếng Hứa Tình, mới nhận ra bản thân có tật giật mình.
Bởi vì anh quá sốt sắng nên không cảm giác được người duỗi tay ra là Hứa Tình.
“Nếu không thì là ai chứ, anh cầm cổ tay của em đau quá.” Hứa Tình rụt tay khỏi Giang Thành, tay còn lại xoa xoa cổ tay, cô trừng mắt nhìn anh.
“Vợ, xin lỗi em, xin lỗi nhiều nhé.
Anh cứ tưởng rằng người khác.” Giang Thành vội vàng xin lỗi cô.
“Còn là ai được chứ? Anh xuống tầng lâu như vậy là đi đâu thế?”
Hứa Tình lạnh lùng hỏi anh, trước đó cô vốn dĩ nghĩ rằng sau khi anh sửa xong gas thì sẽ về ngủ, thế nhưng cô chờ hồi lâu cũng không thấy anh quay về, còn nghe tiếng anh đóng cửa lại đi ra ngoài.
Giang Thành không ngờ Hứa Tình vẫn chưa ngủ, trong chốc lát anh cũng chẳng biết nên giải thích với cô như thế nào, đâu thể nói rằng Thẩm Băng đến tìm mình.
Anh đành đưa tay gãi đầu, sau đó nói: “Không có gì, ngoài cửa hình như có trộm nên anh đuổi theo, tên kia còn đặt một đống xác chuột trước cửa nhà chúng ta, đúng là xúi quẩy.”
Giang Thành nói xong, còn bày ra dáng vẻ mặt mày ủ rũ.
“Ra thế, vậy tên kia đúng là quá đáng ghét.” Hứa Tình nói tiếp: “Ổn rồi, loay hoay đã lâu, giờ về ngủ đi anh.”
“Ừm.” Giang Thành đồng ý, sau đó anh đi theo Hứa Tình về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Giang Thành không ngủ được.
Bởi vì anh cảm giác dường như bí mật của mình đã bị người ta phát hiện một ít.
Hèn chi biểu hiện của Thẩm Băng vẫn luôn kỳ lạ như vậy, hóa ra cô ấy là thành viên trong Cục An Ninh Dân Sự đang thi hành nhiệm vụ.
Nếu quả thật điều tra anh lâu, có lẽ người ta sẽ phát hiện chuyện mình chết đi sống lại.
Còn thằng cha đã bỏ trốn kia, chắc đằng sau còn có người sai khiến cấp cao hơn.
Anh thấy bộ dáng bọn họ là thật sự muốn giết chết mình, đến mức không ngại làm tổn thương người nhà của anh.
Giang Thành nhìn thoáng qua Hứa Tình đang ngủ say bên cạnh, anh tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương vợ của mình.
Sáng hôm sau, Giang Thành nhận được một cuộc gọi từ số máy đã lâu chưa liên lạc, đó là con gái của Phương Kiến Quốc, là Phương Lan Lan gọi điện thoại cho anh.
“Cứu mạng!”
Ngay lập tức, giọng của Phương Lan Lan truyền ra từ điện thoại.
“Sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra?”
Giang Thành nghe tiếng Phương Lan Lan cầu cứu, thì vội vàng hỏi vọng vào điện thoại.
Dù gì Giang Thành cũng đã đồng ý với Phương Lan Lan rằng sẽ bảo vệ cô an toàn.
Nhưng dạo này Giang Thành bận công việc, thật sự không liên lạc cho Phương Lan Lan rất lâu rồi.
Nếu cô xảy ra chuyện thì rất xin lỗi sự nhờ vả của Phương Kiến Quốc.
“Không có gì nha, tôi chỉ muốn xem anh sẽ có phản ứng gì thôi.” Phương Lan Lan cười hì hì, nói vào điện thoại.
Giang Thành nghe câu trả lời của Phương Lan Lan, trong lòng lập tức cạn lời.
Cô nhóc này thật sự quá nghịch ngợm, lần trước cô còn cầm điện thoại quay video Hỏa Linh Lung ngồi trên đùi mình, để uy hiếp mình.
“Có chuyện gì không? Không có gì thì tôi đi làm việc!” Giang Thành bất đắc dĩ nói vào điện thoại, con nhóc này hơi khó đối phó.
“Nè, lâu như vậy không gặp, anh không nhớ tôi à? Anh còn muốn đi làm việc cơ á, xem ra sau khi tôi xóa video trong điện thoại thì anh không nghe lời nữa!”
Phương Lan Lan suýt cạn lời với người ở điện thoại bên kia.
Lần trước mình gặp Giang Thành, ở trong xe bị anh điểm vào huyệt cười, làm mình cười đau cả bụng.
Giang Thành thật sự chẳng biết nói gì nữa, anh không muốn đắc tội với cô nhóc này.
Nếu quả thật đắc tội với Phương Lan Lan thì chẳng biết cô ta sẽ gây ra phiền phức gì.
“Nhớ cô, tôi sẽ đến tìm cô, cô muốn làm gì?” Giang Thành đành chịu, nói với điện thoại bên kia.
“Dạo này tôi đánh bạc thua nhiều quá, tôi muốn nhờ anh giúp tôi thắng đổ thạch, đòi lại cả vốn lẫn lãi.” Phương Lan Lan thẳng thắn nói.
“Được, lát nữa tôi sẽ đi gặp cô.” Giang Thành nói điện thoại xong, lập tức cúp máy.
“Anh nhớ ai đó?”
Giang Thành vừa cúp máy thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của Hứa Tình, dọa anh nhảy dựng.
Giang Thành quay đầu nhìn Hứa Tình khoanh hai tay trước ngực, đang nhìn mình bằng biểu cảm tức giận.
Lần này xong đời, đúng lúc anh nói nhớ Phương Lan Lan thì bị Hứa Tình nghe thấy.
“Không, là Phương Lan Lan gọi điện cho anh, nhờ anh đổ thạch giúp cô ấy.” Giang Thành vội vàng giải thích với Hứa Tình.
“Em đi chung với anh.”
Hứa Tình lườm mắt nhìn anh, cô không yên tâm để chồng mình đi chơi khắp nơi như vậy.
Trước đây Giang Thành và anh Tiêu chỉ đi làm cho vui, nhưng cũng đã tạo dựng được mối quan hệ với rất nhiều người quyền cao chức trọng ở trong xã hội.
Buổi tối hôm qua anh cuống cuồng chạy xuống tầng, hôm nay lại đi tìm Phương Lan Lan.
Nếu như mình tiếp tục không quan tâm thì có khả thật sự mất chồng.
“Em cũng đi?”
“Sao? Anh không cho em đi à?”
Ngay lập tức, Hứa Tình hung hăng trừng mắt nhìn Giang Thành, vậy mà anh lại không muốn cho mình đi, rõ ràng là trong lòng anh có quỷ.
“Đương nhiên là cho em đi, sao anh có thể không cho chứ.”
Giang Thành vội vàng nói với Hứa Tình: “Sao anh có thể không muốn em đi chứ, dù sao cây ngay không sợ chết đứng.”
Dứt lời, Giang Thành cười ha hả, sau đó đi theo Hứa Tình đến bàn ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Giang Thành lái xe chở Hứa Tình đến gặp Phương Lan Lan, vừa khéo là trước đây Phương Lan Lan đã nói rằng muốn nhìn thấy Hứa Tình, lần này cô ta sẽ gặp được.
Sau khi đến dưới nhà Phương Lan Lan, Giang Thành dừng xe lại.
“Sao bây giờ anh mới đến.” Phương Lan Lan không vui, nói to khi nhìn thấy Giang Thành, cô ta vội vàng chạy đến gần anh.
“Ồ, đây là vợ của anh à.” Phương Lan