“Không được, em không ngồi trên đùi anh đâu.”
Hứa Tình nhìn lướt qua nụ cười thô bỉ của Giang Thành, ngay lập tức lườm anh một cái.
Anh chồng Giang Thành này, cô đoán cũng không có lòng tốt, để cô ngồi trên đùi anh, khẳng định là muốn sàm sỡ mình.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lẽ nào em muốn ngồi trên đống đá kia?”
Giang Thành liếc mắt nhìn thoáng qua tảng đá ở ghế bên cạnh.
Hiển nhiên Hứa Tình không muốn ngồi trên đống đá kia, chúng cứng rắn và nhiều hình dáng sắc nhọn, chắc chắn cô sẽ bị đâm trúng.
“Nếu không thì như vậy đi, anh chịu thiệt một tí, anh ngồi lên đùi em cũng được.”
Giang Thành sờ mũi nói: “Nếu em không chê.”
“Không được!”
Hứa Tình trực tiếp từ chối, người đàn ông trưởng thành như Giang Thành mà ngồi trên đùi thì chắc chắn mình không chịu được sức nặng của anh.
“Hay là vầy đi, anh lái xe, còn em ngồi trên đùi Phương Lan Lan, hoặc để cô ấy ngồi trên đùi của em.”
Hứa Tình bỗng nhiên nghĩ ra.
Đương nhiên Giang Thành cũng biết phương án này, nhưng nếu ngồi vậy thật thì chẳng phải mình không vớt được tí mỡ nào à?
Giang Thành còn đang do dự, Phương Lan Lan bỗng nhiên nói: “Không được, em không quen ngồi chung một chỗ như vậy, rất không thoải mái.
Hai vợ chồng anh chị ngồi cùng nhau đi!”
Phương Lan Lan nghiêm túc nói với Hứa Tình, sau đó cô ta chớp mắt vài cái nhìn anh.
Thực ra Phương Lan Lan cố ý nói vậy, bởi vì hôm nay Giang Thành giúp cô ta mua được nhiều nguyên thạch tốt, đương nhiên cô ta phải đền đáp anh chút.
“À thế ư, vậy thì cũng được.”
Hứa Tình chỉ còn cách bất lực đồng ý.
Giang Thành cảm kích nhìn Phương Lan Lan, cô nhóc nghịch ngợm này suốt ngày gài bẫy mình, lần này rốt cục cũng giúp mình một lần.
“Hừ!”
Hứa Tình nhìn dáng vẻ hả dạ của Giang Thành, lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó cô ngồi lên đùi anh.
Ngay lập tức, Giang Thành ngửi thấy một làn gió mang hương thơm phả vào mặt, hơn nữa anh còn cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô đang ngồi trong lòng mình.
Trừ lần trước Hứa Tình gặp nguy hiểm ra, thì đây là lần thứ hai anh và cô tiếp xúc thân mật.
“Ui da.”
Giang Thành giả vờ tỏ ra đau đớn, kêu nhẹ một tiếng sau lưng cô.
“Anh chê em nặng đúng không?”
Hứa Tình ngồi trên đùi Giang Thành, mặc dù trong lòng cô cực kỳ mất tự nhiên, nhưng ít nhất vẫn thoải mái hơn việc ngồi trên đống đá.
“Không đâu, em không hề nặng tí nào, không tin thì em nhìn xem.”
Dứt lời, Giang Thành nâng hai chân lên cao, kết quả là Hứa Tình đụng đầu vào trên mui xe.
“Đồ xấu xa!”
Hứa Tình nhìn anh đùa cợt mình, lập tức nhổm người lên một chút, sau đó cô ngồi mạnh xuống.
“Ui da, đau chết mất!”
Thực ra Giang Thành chỉ cảm giác mềm mại, hoàn toàn không đau nhưng anh vẫn cố ý ra vẻ rất đau đớn.
“Ngồi chết anh, ngồi chết anh luôn, ai kêu anh không đàng hoàng!”
Hứa Tình vừa nói vừa dùng sức ngồi lên đùi anh, bây giờ người này càng lúc càng không đứng đắn, cô nhất định dạy cho một bài học.
“Không được rồi, anh đau chết mất!”
Giang Thành vừa gào vừa nén cười, Hứa Tình còn tưởng anh đang rất thống khổ cơ.
Phương Lan Lan ngồi sau thấy tình huống này, cũng rất buồn cười trong lòng.
Chiếc xe nhanh chóng chở Giang Thành và Hứa Tình đến bệnh viện.
Giang Thành vừa quay lại phòng làm việc của mình thì đã nhìn thấy Lâm Doãn Nhi đang ở bên trong.
Có điều ngày hôm nay Lâm Doãn Nhi không mặc đồng phục y tá, mà mặc bộ váy màu hồng nhạt tôn dáng.
“Doãn Nhi, sao cô ở đây thế?”
Giang Thành nhìn thấy cô ấy bèn hỏi.
“Tôi tới thăm anh một lát, tôi sắp kết thúc đợt thực tập ở đây rồi.
Sau này không biết sẽ làm ở bệnh viện nào.”
Lâm Doãn Nhi đứng dậy, cười nói với Giang Thành.
Giang Thành nghe cô ấy nói, lập tức gật đầu, quả thật thời điểm hiện tại là lúc sắp kết thúc đợt thực tập.
Hơn nữa Lâm Doãn Nhi bởi vì mình chết rồi nên mới phải chuyến đến chỗ Hứa Tình thực tập.
“Nhanh nhỉ, thực ra nếu cô muốn ở lại bệnh viện chúng tôi thì chắc cũng được đấy?”
Giang Thành hỏi Lâm Doãn Nhi.
Dù sao năng lực làm việc của cô ấy cũng rất tốt, muốn ở lại thì chỉ cần không xảy ra sự cố gì là được.
“Việc này hơi khó nói trước.”
Dường như Lâm Doãn Nhi có chút tâm sự khó giãi bày, cô ấy không trả lời chắc chắn mà nhìn anh rồi nói:
“À đúng rồi, anh đến phòng khám xem tình hình với tôi đi, mẹ tôi nói cũng muốn gặp anh.”
Kỳ thật Lâm Doãn Nhi vẫn thầm thích Giang Thành trong lòng, nhưng khi biết được anh đã có vợ, cô cảm giác rất hụt hẫng, ít nhất làm bạn với nhau cũng được.
“Ok, dù sao hôm nay tôi cũng không có việc quan trọng gì.”
Giang Thành sảng khoái đồng ý, sau đó anh thông báo với y tá một câu rồi rời khỏi bệnh viện với Lâm Doãn Nhi.
“Ừm, dạo này phòng khám của dì làm ăn thế nào?”
Giang Thành và Lâm Doãn Nhi đến gần phòng khám thì xuống xe, anh hỏi cô ấy.
“Vẫn tốt, đều nhờ mấy ca bệnh mà anh chữa lần trước.
Bây giờ bệnh nhân đến phòng khám của mẹ tôi xếp hàng dài lắm.
Nhưng mà bà ấy không chữa được một số bệnh, bà thường nói rằng…”
Lâm Doãn Nhi nói đến đây thì dừng lại, khuôn mặt ửng đỏ ấp úng.
“Thường nói gì thế?”
Giang Thành nghe Lâm Doãn Nhi nói một nửa đã dừng bèn vội hỏi.
“Bà nói nếu anh luôn làm việc ở nhà tôi thì tốt rồi.” Lâm Doãn Nhi nói nhỏ.
Thực ra mẹ của Lâm Doãn Nhi hay nói rằng Giang Thành làm con rể của bà thì tốt quá, tuy nhiên cô không nói ra thành lời được, đành diễn đạt bằng kiểu khác.
“Vậy à, nếu dì muốn thì tôi sẽ qua đây thường xuyên.”
Giang Thành cười đáp.
Lâm Doãn Nhi nghe anh nói thì trong lòng ấm áp, cô gật đầu.
Hai người vừa đi đến của phòng khám, nghe bên trong truyền ra tiếng cãi cọ.
“Không được, sau này dược liệu trong cửa hàng của bà, nhất định phải mua ở chỗ tôi, bà rõ chưa?”
Giọng nói thô lỗ của đàn ông truyền ra từ phòng khám.
- “Không được đâu, tôi đã xem đống dược liệu này của ông rồi, chất lượng không tốt.
Tôi mà dùng thì bệnh nhân sẽ bị ảnh hưởng.”
Tiếng từ chối của Dương Mai cũng truyền ra từ trong nhà.
Giang Thành và Lâm Doãn Nhi lập tức liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đều nhận ra phòng khám có rắc rối, vội vàng