“Vợ, anh dừng xe ở đây đương nhiên là muốn làm chuyện vợ chồng, chỗ này rất kích thích.”
Ban nãy Huệ Trung Tường lái xe, ông ta nhìn thấy người đẹp quyến rũ bên cạnh thì đã không kiềm chế được từ lâu.
Mặc dù bây giờ trời tối nhưng đèn led trong xe bật, vẫn nhìn được vóc người gợi cảm hoàn mỹ của Hứa Tình.
Cuối cùng đã lái xe đến chỗ này, đương nhiên ông ta phải ráng sung sướng với người đẹp.
Dù sao lúc trước ông ta bị Giang Thành dạy dỗ rất thảm, giờ ông ta muốn đòi lại tất cả từ trên người Hứa Tình.
Dứt lời, Huệ Trung Tường đưa tay cởi cúc áo trước ngực Hứa Tình.
Một cô nàng xinh đẹp trọn vẹn như thế, không ra sức hưởng thụ thì thật sự lãng phí.
Nhưng khi Huệ Trung Tường sắp chạm bàn tay vào Hứa Tình, chợt bị cô hất tay ra và nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Sao thế? Vợ?”
Huệ Trung Tường khó hiểu.
Ông ta biết rõ Giang Thành và Hứa Tình đã kết hôn nhiều năm, khẳng định hai người đã làm chuyện vợ chồng rồi.
Nhưng tại sao bây giờ Hứa Tình lại chống cự?
“Anh không phải Giang Thành, Giang Thành không cư xử với tôi như vậy.”
Hứa Tình lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô hiểu rõ về Giang Thành, mặc dù dạo này anh to gan hơn trước rất nhiều, quan hệ của hai người cũng cải thiện nhưng anh tuyệt đối không dẫn mình đến nơi này để làm chuyện ấy.
Huệ Trung Tường nghe cô nói thì cả kinh, không xong rồi, người bị hạ chú nghi ngờ thì Chú Loạn Tâm lập tức mất hiệu lực, mình sẽ bại lộ.
Quả nhiên, sau khi Hứa Tình nghi ngờ trong lòng, cô cảm giác hình ảnh Giang Thành trước mắt dần lẫn lộn, vậy mà biến thành một người đàn ông xa lạ.
“Anh là ai?”
Hứa Tình nhìn khuôn mặt đàn ông xa lạ trước mặt, trong lòng lập tức giật mình hoảng hốt.
Lúc trước cô nhìn rõ ràng là Giang Thành nên mới đi cùng, vậy mà giờ bỗng nhiên biến thành người khác.
“Ha ha, cho dù phá vỡ Chú Loạn Tâm thì sao? Ở đây chỉ có hai chúng ta, cho dù cô mọc cánh cũng khó thoát.”
Huệ Trung Tường thấy Hứa Tình nhận ra khuôn mặt thật của mình, trong lòng ông ta cũng không hoảng.
Bởi vì mặc kệ thế nào, ông ta vẫn có lòng tin đối phó với một cô gái.
Hứa Tình nghe ông ta nói vậy, lập tức hiểu ban nãy mình bị hạ chú nên cô mới nhầm tưởng người đàn ông trước mặt là Giang Thành.
Hứa Tình nghĩ rõ ràng điều này bèn gấp gáp muốn mở cửa xe để bỏ trốn.
Nhưng Huệ Trung Tường đã nhanh tay lẹ mắt khóa hết chốt cửa, như vậy thì cô không thể chạy khỏi xe.
“Lần trước chồng cô đánh tôi bị thương, lần này cô hy sinh bản thân một xíu, xem như đền bù cho tôi.”
Khuôn mặt Huệ Trung Tường nở nụ cười thô bỉ, mắt nhìn Hứa Tình đăm đăm.
Xưa nay ông ta chưa được hưởng thụ cô gái xinh đẹp cực phẩm thế này đâu.
Huệ Trung Tường nói xong, duỗi tay tóm lấy Hứa Tình.
Cô cũng không ngồi yên chờ chết, há miệng cắn rất mạnh vào tay ông ta.
“Au… Đồ điếm thúi!”
Huệ Trung Tường bị cô cắn mạnh, cảm giác bàn tay đau xót cả ruột.
Ông ta gian nan rụt tay lại, giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Tình.
“Cô muốn chết à!”
Hứa Trung Tường tức giận nhìn cô, chờ mình chinh phục được cô ta, nhất định phải tìm đám đàn ông đến chà đạp cô ta, vì dám đối xử thế với mình.
Nhưng ông ta chưa kịp ra tay với Hứa Tình, bỗng nhiên nghe cửa kính xe nổ đùng đùng.
Choang!
Tiếng rền vang dữ dội qua đi, mảnh kính vỡ bắn đầy người Huệ Trung Tường.
Ông ta chưa kịp phản xạ thì đã bị một bàn tay to túm cổ áo, trực tiếp kéo mạnh ông ta ra ngoài cửa xe.
Do trên cánh cửa có rất nhiều mảnh vụn sắc bén nên khi bị kéo ra ngoài, quần áo và làn da của Huệ Trung Tường rách, máu tươi chảy ròng ròng.
Người bên ngoài cửa sổ lôi Huệ Trung Tường rồi hung hăng ném ông ta xuống đất.
“Ai đó?”
Cơ thể Huệ Trung Tường đau xót, ông ta sợ hãi, lồm cồm bò dậy từ mặt đất.
Ánh mắt ông ta căng thẳng nhìn bóng người phía trước.
“Ông không cần biết quan tâm tôi là ai, vì ông sắp trở thành người chết rồi.”
Ánh mắt Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn Huệ Trung Tường, anh hơi nhún chân, cơ thể bật về phía ông ta.
Huệ Trung Tường nhìn chuyển động của người này rất linh hoạt, không dám coi thường.
Ông ta vội lùi người về sau, đồng thời đưa tay móc ra một viên tròn tròn màu đen, ném thẳng vào mặt Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn biết người nọ có thể dùng huyền thuật nên không dám xem nhẹ.
Anh ta trực tiếp ném con dao găm ra ngoài, đụng trúng vào viên tròn tròn màu đen.
Ngay lập tức, viên tròn phát nổ, ánh lửa chiếu rọi khắp nơi.
“Thứ này thật kỳ dị!”
Tiêu Chấn mừng vì bản thân không tùy ý đưa tay cản vật này, nếu không trên người anh ta chắc chắn sẽ bị thương nặng do nổ.
Nhưng mấy thứ nhỏ nhoi này chưa hù nổi Tiêu Chấn.
Cơ thể cường tráng của anh ta vẫn lao nhanh về phía Huệ Trung Tường như trước.
Cơ thể Huệ Trung Tường cũng di chuyển nhanh nhẹn vô cùng.
Cả người ông ta mềm mại giống như chỉ có quần áo, luồn lách linh hoạt giữa rừng cây.
Tuy nhiên, cho dù ông ta di chuyển lanh lẹ đến đâu thì cũng không thể chạy xa Tiêu Chấn.
“Tên khó chơi!”
Huệ Trung Tường thấy không cắt đuôi được Tiêu Chấn, đôi mắt ông ta ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Huệ Trung Tường hất tay, hai lá bùa màu vàng bắn ra ngoài.
Trên người ông ta cũng không có nhiều bùa vì vật này luyện chế khó khăn.
Nhưng Huệ Trung Tường tin dù người bình thường giỏi võ chừng nào thì cũng không ứng phó nổi hai tấm bùa này.
Chờ đến khi ông ta trừng trị được tên khó chơi này, sẽ sung sướng với cô gái xinh đẹp kia.
“Quả nhiên là dùng bùa!”
Gương mặt Tiêu Chấn lạnh lẽo, anh ta trực tiếp móc một bình máu chó nhỏ từ trong vạt áo dưới ngực, sau đó đưa tay giội máu trong bình về phía lá bùa.
Bùa gặp máu chó đỏ