Để Nhị vốn dĩ nghĩ rằng sau khi mình nói vậy thì bác sĩ và y tá xung quanh sẽ nói hùa theo mình.
Nhưng mà cô ta không ngờ mọi người lại không vui, đồng loạt trách mắng cô ta.
“Cô dám nói Giang thần y là rác rưởi?Người phụ nữ này không có não à?”
“Đúng vậy, toàn bộ Lư Dương không ai có khả năng chữa trị cao siêu bằng bác sĩ Giang.
Cô ta dám nói bác sĩ Giang thế ư!”
“Tôi vừa nhìn khuôn mặt cô ả thì đã biết không phải hạng người tốt lành, cô ta đáng bị bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Để Nhị vừa nghe lời bàn tán thì lập tức sợ hãi, vội vàng ôm chặt tay chồng.
Cô ta cũng không tìm hiểu kỹ về Giang Thành nên không biết địa vị hiện giờ của anh ở bệnh viện rất cao.
Trước đây chẳng phải cô ta nghe Hứa Tình nói Giang Thành là y tá nam à? Sao một thời gian ngắn đã thay đổi lớn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Mấy người đừng hành động linh tinh, chồng tôi là khách hàng do chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Châu mời đến.
Nếu mấy người làm xằng làm bậy thì bệnh viện của mấy người không gánh nổi hậu quả đâu.”
Để Nhị sợ thật sự bị đuổi ra ngoài, vội vàng nhắc tới Tất Minh Châu.
Quả nhiên sau khi nghe tên Tất Minh Châu, các bác sĩ và y tá đang khó chịu cũng im lặng.
Dù sao Tất Minh Châu cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố, không chỉ bọn họ không thể đắc tội mà ngay cả viện trưởng cũng phải cung kính với bà ấy.
“Hừ, một đám rác rưởi còn dám mắng tôi à.
Lát nữa chồng tôi sẽ nói chuyện xấu mà mấy người đã làm cho chủ tịch Tất nghe, để viện trưởng khai trừ hết cả đám.”
Để Nhị thấy tên Tất Minh Châu có tác dụng thì ngay lập tức được đà lấn tới, cô ta lạnh giọng cảnh cáo mọi người.
“Thật không? Sao tôi không biết chủ tịch Tất mời khách hàng ghê gớm thế này nhỉ? Có thể khiến chúng tôi nghỉ việc ư?”
Giang Thành cười lạnh lùng, lên tiếng hỏi.
“Anh không tin?”
Để Nhị trừng hai mắt, quát Giang Thành.
“Tôi không tin.
Cô giỏi thì nói chồng của cô làm thử đi, xem có khai trừ tất cả chúng tôi được hay không?”
Giang Thành nói chuyện không hề nhún nhường Để Nhị.
Đương nhiên anh không sợ nhưng những bác sĩ và y tá khác vừa nghe anh nói, đều bị sợ hết hồn.
“Bác sĩ Giang, anh đừng nói vậy.
Anh không sợ nhưng đâu có nghĩa là chúng tôi cũng không sợ.”
“Đúng vậy, anh bị đuổi thì còn có công ty gia đình.
Chúng tôi bị đuổi thì chẳng còn gì.”
Rất nhiều người đều sợ bị thất nghiệp.
Lỡ ông già kia có quan hệ sâu với chủ tịch Tất thì bọn họ rất thê thảm.
“Gấp gáp gì chứ, cô ta nói quan hệ của chồng cô ta với chủ tịch Tất tốt là tốt thật sao? Mọi người dễ bị lừa thế?”
Giang Thành cười nói với các bác sĩ và y tá.
Người khác không biết vòng xã giao của Tất Minh Châu nhưng Giang Thành hiểu rất rõ, người có thể để Tất Minh Châu xem như bạn bè, tuyệt đối không tìm người phụ nữ như Để Nhị.
Vì vậy anh khẳng định người đàn ông này có quan hệ không quá thân thiết với chủ tịch Tất, thậm chí có quen hay không cũng là một câu hỏi.
Nhiều bác sĩ và y tá đều nửa tin nửa ngờ.
Để Nhị nhìn cảnh này thì không vui, cô ta kéo tay người đàn ông trung niên.
“Chồng à, anh mau gọi điện thoại cho chủ tịch Tất đi, để chị ấy lên tiếng xem đám người não tàn này có sợ không.”
Để Nhị tin chồng mình rất thân với chủ tịch Tất vì cô ta cũng bị gã lừa một vố.
Ông ta chỉ bốc phét, nói quan hệ của mình với chủ tịch rất gần nhưng thực ra chỉ là quan hệ hợp tác bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Khụ khụ, hôm nay bỏ qua đi.
Tạm thời anh phải bàn việc làm ăn quan trọng với chủ tịch Tất.”
Ông ta giả vờ ho khan, kéo tay Để Nhị rời đi.
“Hôm nay mấy người may mắn đấy.
Lần sau mà đắc tội bà đây thì bà chơi chết mấy người.”
Để Nhị nhìn tình hình hiện tại, càng nói chuyện khoa trương hơn.
Giang Thành chỉ biết lắc đầu nhìn dáng vẻ của Để Nhị.
Đây giống như con chó bị cột xích, khi bị trói thì nó sủa rất hung hăng nhưng khi thật sự tháo dây thì nó lại không dám hó hẻ sủa một tiếng.
“Thôi được rồi, chúng ta cũng qua đó đi.”
Giang Thành kéo tay Hứa Tình rời đi, hướng về phía phòng bệnh của chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Châu.
Đến trước cửa phòng bệnh của Tất Minh Châu, người đàn ông trung niên nhìn thấy Giang Thành và Hứa Tình vẫn đi theo mình.
“Các cô cậu đi theo chúng tôi làm gì?”
Ông ta khó chịu, hỏi Giang Thành.
“Chủ tịch Tất gọi chúng tôi đến đây.”
Giang Thành ung dung trả lời.
Ông ta nghe anh nói thì bật cười, nói: “Thằng nhóc thúi, nói khoác cũng nên có chừng mực được chứ? Cậu biết tôi phải hẹn trước chủ tịch Tất bao lâu thì mới đổi được buổi gặp mặt hôm nay không? Cậu có khả năng gì mà để ngài ấy chủ động gọi cậu đến hả?”
“Ra oai tinh tướng sẽ bị sét đánh đấy, thật sự nghĩ mình là người quan trọng à.
Hai người muốn đi vào cùng chúng tôi thì cứ nói thẳng, còn viện cớ chủ tịch Tất tìm hai người làm gì.”
Khuôn mặt Để Nhị mỉa mai, cô ta nói với Giang Thành và Hứa Tình.
“Nghe giọng điệu của hai người là không muốn chúng tôi vào trong?”
Giang Thành nhíu mày, hỏi người đàn ông trung niên.
“Đúng vậy, nhãi ranh ở đâu mau cút đi.”
Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói, sau đó vuốt phẳng bộ vest rồi đẩy cửa bước vào trong.
Để Nhị cũng hả hê, cười lạnh đi theo ông ta.
“Chúng ta cũng vào đi.”
Hứa Tình nhìn dáng vẻ đắc ý của Để Nhị, trong lòng cô thật sự khó chịu, chỉ muốn đi vào luôn.
“Vợ, em đừng vội.
Lát nữa bọn họ sẽ ra cầu xin chúng ta.”
Giang Thành cười nhạt nói.
Hứa Tình nghe xong thì hiểu ra, nếu mình cũng đi vào sẽ chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đợi bọn họ đi ra cầu xin mình vào trong.
Sau khi người đàn ông trung niên dẫn theo Để Nhị vào phòng bệnh, hai người nhìn thấy Tất Minh Châu đang nằm trên giường, bên cạnh có trợ lý cấp cao đang báo cáo công việc.
“Chào chủ tịch Tất, tôi là tổng giám đốc công ty xây dựng