Lâm Doãn Nhi nghe thế thì rất tức giận trong lòng.
Cô ấy biết vì sao Lý Thục Đình cứ nhằm vào mình, do Lâm Doãn Nhi thời đại học được rất nhiều sinh viên nam theo đuổi, chàng trai mà Lý Thục Đình thích cũng là một trong số đó.
Mặc dù Lâm Doãn Nhi không lựa chọn quen mấy sinh nam kia nhưng Lý Thục Đình vẫn cho rằng cô ấy là phân dưới hầm cầu, càng tức giận hơn.
Cho nên giờ cô ta chứng kiến bạn trai Lâm Doãn Nhi kém cỏi thì không khỏi châm chọc.
“À Lý Thục Đình, nghe nói điều kiện gia đình của bạn trai cậu rất tốt nhỉ?”
Hạ Nhiễm nhìn tình hình này thì vội vàng nói chen một câu, cô ấy muốn chuyển đề tài.
“Điều kiện gia đình bạn trai tớ cũng tạm, bố anh ấy vừa mới hợp tác với một công ty lớn trên thành phố.
Một hợp đồng làm ăn ít nhất cũng kiếm được vài trăm triệu.”
Lý Thục Đình vừa nói vừa xòe bàn tay ra, mắt cố ý nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay.
Hạ Nhiễm lập tức thấy nhẫn kim cương trên tay Lý Thục Đình, khối kim cương to thế có vẻ rất quý giá.
“Ồ, viên kim cương trên nhẫn to quá, rất quý giá đúng không?”
Khuôn mặt Hạ Nhiễm bất ngờ, vui mừng hỏi.
“Cũng tạm, chỉ mười mấy chục nghìn tệ mà thôi.”
Lý Thục Đình hơi đắc chí nhìn Lâm Doãn Nhi, rõ ràng là cô ta đang khoe khoang trước mặt Lâm Doãn Nhi mà thôi.
Dù sao ngón tay Lâm Doãn Nhi cũng trống trơn, vừa nhìn đã biết bạn trai không có năng lực, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không mua nổi.
Một chốc sau, bạn bè của Lầm Doãn Nhi ngồi vào bàn ngày càng nhiều hơn, mỗi sinh viên nữ đều dẫn theo bạn trai.
Công việc của bạn trai mấy cô ấy, người là giám đốc công ty, người là cậu chủ nhỏ của doanh nghiệp tư nhân, chỉ có bạn trai Lâm Doãn Nhi là bác sĩ cỏn con.
Vì vậy đám người này đều rất khinh thường Giang Thành, ngược lại đều khen Lý Thục Đình.
“Thục Đình à, dạo này cậu ngày càng đẹp, xem ra cuộc sống rất tốt.”
“Bạn trai đối xử với cậu thật tốt, chiếc nhẫn kim cương mười mấy nghìn tệ mà cũng bằng lòng mua cho cậu, sau này cậu nhờ anh ấy quan tâm bọn tớ một chút.”
“Nghe nói nhà bạn trai cậu có thể rời lên thành phố, khi đó đừng quên chúng ta là bạn học cũ nhé.”
Buổi lễ tốt nghiệp vốn dĩ để các sinh viên trau dồi tình cảm nhưng bây giờ đã nghiễm nhiên biến thành nơi khoe của cải.
Chỉ cần có công việc tốt và nhiều tiền trong nhà thì sẽ được chú ý, nếu không có tiền sẽ bị kỳ thị.
“Doãn Nhi, bạn trai cậu làm bác sĩ rất vất vả nhỉ, hay là đến công ty của bạn trai tớ đi, có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn.”
Lý Thục Đình cười nói với Lâm Doãn Nhi.
Đương nhiên Lâm Doãn Nhi biết cô ta có ý gì, rõ ràng là muốn nhục nhã mình.
Bây giờ Lý Thục Đình là nhân vật chính, đương nhiên mọi người sẽ hùa theo cô ta.
“Không cần, bác trai tớ làm bác sĩ cũng tốt.”
Lâm Doãn Nhi không vui nói.
“Bác sĩ có gì tốt, ngày nào bệnh nhân cũng ồn ào, không chữa khỏi còn phải chịu trách nhiệm.
Đâu giống bạn trai của tớ, mặc dù cũng làm ngành y nhưng anh ấy chỉ cần làm bản kế hoạch là được rồi.”
Rõ ràng Lý Thục Đình đang khoe khoang bạn trai nhiều tiền và có công việc nhàn nhã.
Quả nhiên sau khi Lý Thục Đình nói câu này, một số người lại nịnh nọt.
“Bạn trai tớ đến rồi, Phó Kiền, bên này!”
Lý Thục Đình thấy bạn trai của mình thì vội vàng vẫy tay với anh ta.
Giang Thành cũng liếc mắt sang hướng đó, anh thấy một chàng trai mặc vest, đi giày da, trên cổ tay đeo vòng vàng to.
“Ngại quá, đường hơi tắc nên tôi tới muộn.”
Phó Kiền áy náy nói, sau đó ngồi bên cạnh Lý Thục Đình.
“Anh yêu, anh nhìn xem kia là ai?”
Lý Thục Đình duỗi tay chỉ vào Lâm Doãn Nhi.
Lâm Doãn Nhi nhìn thấy Phó Kiền thì khuôn mặt hơi lúng túng.
Bởi vì cô ấy biết trước đây anh ta từng theo đuổi mình nhưng bị cô ấy từ chối.
“Doãn Nhi, lâu rồi không gặp.”
Phó Kiền nhìn Lâm Doãn Nhi mặc trang phục đẹp đẽ thì trong lòng cảm thán không ngừng.
Thực ra anh ta vẫn thích cô ấy.
Đáng tiếc, trước đây anh ta bị Lâm Doãn Nhi từ chối nên đau lòng uống nhiều rượu, kết quả là lên giường ngủ với Lý Thục Đình.
Phó Kiền đành phải có trách nhiệm với cô ta, hiện giờ đang sống cùng nhau.
“Anh đừng chào mỗi cậu ấy, chàng trai ăn mặc quê mùa bên cạnh là bạn trai hiện tại của Lâm Doãn Nhi.”
Lý Thục Đình lại duỗi tay chỉ vào Giang Thành.
Cô ta làm vậy vì cố ý muốn Lâm Doãn Nhi lúng túng, đồng thời làm Phó Kiền hết hy vọng.
Phó Kiền lập tức nhìn về phía Giang Thành.
Sau khi anh ta nhìn trang phục trên người Giang Thành thì nhíu mày, trong lòng dấy lên một ngọn lửa vô danh.
Bởi vì trước đây Phó Kiền thật sự quyết tâm theo đuổi Lâm Doãn Nhi nhưng lại bị cô ấy từ chối.
Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Doãn Nhi nhất định lựa chọn một chàng trai hơn mình rất nhiều, xuất sắc hơn bao chàng trai khác.
Nhưng sau một thời gian nhìn lại, không ngờ cô ấy tìm một tên rác rưởi thế ư?
Rốt cuộc tên rác rưởi này có điểm nào mạnh hơn mình?
“Xin chào, xin hỏi quý danh của anh?”
Phó Kiền lạnh lùng nhìn Giang Thành, tay đưa ra.
“Họ Giang.” Anh cũng bắt tay với Phó Kiền.
“Anh Giang, lúc trước tôi theo đuổi Lâm Doãn Nhi rất lâu, bỏ ra rất nhiều tiền và đồ quý giá nhưng cô ấy đều thờ ơ, không cảm động chút nào.
Chẳng biết anh dùng cách gì để cua đổ cô ấy thế?”
Phó Kiền bắt tay với Giang Thành, sau đó cười nhạt hỏi.
Phó Kiền vốn dĩ là bạn học cùng lớp với mấy người Doãn Nhi, cho nên việc này không phải là bí mật, nói ra cũng chẳng sao cả.
“Tôi hửm, tôi cũng không dùng cách gì.
Bởi vì cô ấy theo đuổi tôi, mà tôi không có bạn gái nên cũng đồng ý.”
Giang Thành trả lời tùy tiện.
“Anh…”
Phó Kiền nghe câu trả lời của Giang Thành thì cảm giác mình khó thở muốn chết.
Anh ta tốn nhiều đầu óc và tiền bạc mà không cua nổi, kết quả tên rác rưởi này được Lâm Doãn Nhi theo đuổi ư?
Rốt cuộc tên rác rưởi này hấp dẫn người khác ở chỗ nào chứ?
“Anh Giang này, anh chỉ là bác sĩ quèn mà thôi.
Sao anh không tự soi mặt mình vào bãi nước tiểu đi, trên người anh có tí giá trị nào để Doãn Nhi lớp chúng tôi