“Ngài Trâu đừng nghĩ nhiều.”
Giang Thành nhìn bộ dạng của Trâu Khải đã thành ra thế này mà ông ấy vẫn muốn khom lưng nhận sai với mình, anh bèn vội vàng ngăn cản Trâu Khải.
Hiện tại khuôn mặt của Trâu Khải đang tràn đầy vẻ chân thành hối hận, ông ấy nhìn Giang Thành, tự trách bản thân quá tự phụ nên không chịu tin lời ai, giờ suýt gây ra sai lầm lớn.
Nếu trước đó không nhờ Giang Thành nhận ra kiếp nạn của ông ấy, sau đó đem đám trúc mèo kia đi thì bây giờ chắc chắn ông ấy đã đi đời nhà ma.
“Ngài Giang quả thật có tài nghệ siêu phàm, thế mà tôi còn kiêu ngạo vì mình là chấp sự của hiệp hội huyền học, hay là ngài gia nhập hội với chúng tôi đi, tôi xin tặng chức chấp sự này cho ngài.”
Hiện tại Trâu Khải thật sự không biết báo đáp với Giang Thành như thế nào mới đủ, chẳng thể làm gì khác nên đưa ra đề nghị này.
“Không cần đâu, tôi không có hứng thú với mấy chuyện đó.”
Giang Thành cười từ chối đề nghị của Trâu Khải.
“Bác sĩ Giang à, hiệp hội này của chúng tôi rất lợi hại đó.
Hơn nữa được hưởng chính sách đãi ngộ từ quốc gia nên rất thuận tiện khi ngài đi công tác ở xa.”
Trâu Khải tiếp tục giới thiệu.
“Không cần, ngài vốn dĩ là bạn bè của cục trưởng Đồng, tôi trợ giúp ngài một chút cũng chẳng tính là gì.”
Giang Thành uyển chuyển từ chối lời mời của Trâu Khải.
Trâu Khải nghe anh nói vậy cũng không tiện cưỡng ép cầu mong.
“Nhưng mà ngài Giang, tôi…”
“Ông Trâu không cần nhiều lời, tôi hiểu hết mà, cục diện tiếp theo hãy để tôi phá.”
Giang Thành biết rõ Trâu Khải có ý gì.
Lúc trước Trâu Khải bày trí không thành công, mối họa lần này chỉ vừa bắt đầu thôi, nếu cục diện tiếp theo không phá giải thì sẽ có tai họa kế tiếp.
Nói đến thì Trâu Khải không rời khỏi nơi này để chạy tới bệnh viện là đúng đắn, bởi vì nếu đưa ông ấy ra ngoài cửa, khẳng định sẽ xảy ra mối họa khác.
“Ngài Trâu, tôi tìm thấy gà trống rồi.”
Cậu Trương được Trâu Khải sai đi tìm gà lúc trước, giờ mới quay lại.
“Giờ về còn có tác dụng chó má gì.”
Trong lòng Trâu Khải khó chịu vô cùng, ông ấy quát người làm, nếu anh ta kịp thời tìm được gà thì mình chưa chắc đã gặp kiếp nạn này.
“Ngài Trâu, ngài không biết đâu, dọc đường tôi đi tìm gà nhấp nhô gồ ghề lắm, đi mua nhưng chẳng có con gà sống nào, tới tận một hộ gia đình nông dân xa xít mới có con gà nuôi, kết quả là không có gà trống.
Tôi lại chạy xa ra ngoài kia mới gặp được một chú gà trống này, tốn rất nhiều sức lực để vồ nó.”
Lúc này cậu Trương toát mồ hôi khắp đầu, khuôn mặt dính lấm lem bùn đất hôi hám, dáng vẻ rõ ràng chật vật vô cùng.
“Ông Trâu, đây là số mệnh, kiếp nạn của ông sẽ xảy ra, muốn thay đổi là việc khó khăn, giống như Diêm Vương muốn ông chết canh ba, thì sao bọn quỷ sai dám để ông sống tới canh năm.”
Giang Thành nói với Trâu Khải.
Đương nhiên Trâu Khải cũng biết rõ, gà trống mà ông ấy chuẩn bị cẩn thận bị con chồn ăn sạch, sau đó đi tìm gà mới khó khăn là bởi vì Âm Hào Biến Hóa mà ông ấy muốn thực hiện chưa thành công, ngược lại rước nạn vào người.
“Vậy ngài còn cần con gà này không?”
Cậu Trương hỏi.
“Không cần.”
Trâu Khải hờn dỗi nói.
“Đừng, con gà này còn có tác dụng to lớn.”
Giang Thành vội vàng ngăn cản cậu Trương.
Cậu Trương không dám do dự, vội vàng giao con gà đang ôm vào lòng Giang Thành.
Giang Thành ôm chú gà trống, nhẹ nhàng vuốt ve nói:
“Xin lỗi nhé, kiếp nạn này đành phải để mày gánh chịu.”
“Ông Trâu, ông chuẩn bị giúp tôi ít gạo nếp và chu sa, cùng với một tấm bùa.”
Giang Thành biết Trâu Khải là người của hiệp hội huyền học nên mấy thứ này chắc chắn không khó kiếm.
“Được.”
Trâu Khải đồng ý, vội vàng gọi một cú điện thoại, dặn người trong hội chuẩn bị cẩn thận và mang đến đây.
Giang Thành trộn gạo nếp và chu sa với nhau, sau đó nói Trâu Khải cắn ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào trong hỗn hợp.
“Ăn đi, ăn đi nào.”
Giang Thành đặt gạo nếp này dưới mỏ con gà trống.
Sau đó anh dùng bút nhúng mực chu sa để vẽ bùa chú lên lá bùa vàng.
“Cái này… Đây là phù Thế Mệnh ư?”
Khi Trâu Khải nhìn thấy phù văn trên lá bùa này, ông ấy lập tức kinh hãi.
Bởi vì đây là lần đầu ông ấy nhìn thấy phù văn cao thâm như vậy, hơn nữa các loại bùa chú đã thất truyền từ lâu.
Người nhìn hiểu phù văn đã ít càng ít hơn, vậy mà Giang Thành lại có khả năng vẽ chuẩn xác một tấm phù Thế Mệnh.
“Đúng vậy, kiếp nạn của ông đang xảy ra, không dùng chiêu này thì chẳng ai gánh nổi cái mạng của ông.”
Giang Thành cầm lá bùa, sau đó dính sát vào mình con gà trống.
Sau khi lá bùa dán chặt, anh thả con gà ra.
Mọi người nhìn thấy con gà này không chạy lung tung, mà đi thẳng ra ngoài cổng, hơn nữa tư thế đi đứng của nó tựa như con người.
Chỉ thấy con gà vừa mới đi đến ven đường, một chiếc xe tải bỗng nhiên vọt tới, đâm thẳng vào con gà, tiếp theo chiếc xe cũng ngã ầm xuống nền đường.
“Quá… thật là đáng sợ.”
Trâu Khải nhìn tình cảnh này, lập tức giật mình chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Nếu không nhờ phù Thế Mệnh đưa con gà trống ra cửa, vậy người chết nhất định là mình.
Những người chứng kiến cảnh này cũng giật mình, ngơ người tại chỗ, chuyện này thật sự ảo diệu.
“Ổn rồi, ván cờ này đã bị phá vỡ, ông không sao rồi.”
Giang Thành thở dài, nói với Trâu Khải.
“Giang đại sư!”
Hiện giờ Trâu Khải hoàn toàn khâm phục Giang Thành tận sát đất, nếu không nhờ anh thì chắc chắn ông ấy đã chết.
“Không cần khách sáo, có khi sau này tôi cần làm phiền ông.”
Giang Thành cười nói với Trâu Khải.
“Được, Giang đại sư, sau này chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, chỉ cần tôi có khả năng giúp đỡ thì tuyệt đối không nói hai lời.”
Trâu Khải cảm kích nói với Giang Thành.
“Khải Trâu, ông khách sáo gì chứ, đều là bạn bè cả mà.”
Đồng Lỗi vừa cười vừa nói với Trâu Khải.
Sau một lúc hai người nói chuyện ở đây, họ theo chân Trâu Khải ra ngoài, đưa ông ấy đến bệnh viện.
“Cậu Giang lại giúp tôi một ân huệ lớn, không có cậu thì bạn học của tôi khó giữ được tính mạng.”
Đồng Lỗi cười nói với Giang Thành.
“Cục trưởng