Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Con Cờ Mà Thôi


trước sau


Nghe Hứa Tình nói vậy, Giang Thành cũng hiểu ra.

Nhà mình vốn dĩ có quan hệ không tốt với dòng họ ở thành phố, nên nếu lần này về mừng thọ, chẳng biết sẽ bị đối xử thế nào nữa.
Lần trước Hứa Chí Quốc tới đã thái độ với Hứa Chí Quân.

Nếu thật sự đi lên thành phố, ai biết khi gặp mặt còn bị làm nhục thế nào nữa.
Thảo nào ban nãy anh nom vẻ mặt Hứa Chí Quân khó coi, thậm chí ngồi bên ngoài hồi lâu cũng không buồn ngủ.

Hoá ra là vì chuyện này, hơn nữa trông Hứa Tình cũng có vẻ rất rối rắm và buồn phiền.
“Không sao cả, nếu chúng ta phải đi thì cứ đi thôi.” Giang Thành bỗng nhiên nói với Hứa Tình.
Nghe Giang Thành nói vây, cô ngạc nhiên nhìn anh rồi lại không nhịn được thở dài.
“Anh không biết tình hình bên kia đâu, ông nội vô cùng trọng nam khinh nữ.

Hơn nữa bọn họ vốn không tôn trọng anh, nếu chúng ta đi…” Hứa Tình cảm thấy nếu tới đó thì Giang Thành nhất định phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
“Em sợ anh chịu thiệt à?” Giang Thành hỏi Hứa Tình.
Hứa Tình nhìn Giang Thành, nghiêm túc gật đầu.
“Không sao, trên thế giới này không có ai khiến anh phải chịu thiệt thòi được đâu.

Em yên tâm, tới đó anh nhất định sẽ khiến cho dòng họ Hứa ở trên tỉnh phải lau mắt đánh giá lại nhà chúng ta lần nữa.” Giang Thành nghiêm túc an ủi cô.
Hứa Tình vốn dĩ muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Giang Thành, cô bỗng nhận ra bây giờ anh đã hoàn toàn khác trước kia, hiện tại anh nói được thì làm được.

“Được, vậy mai em sẽ nói với bố, chúng ta đi mừng thọ ông nội.” Hứa Tình cười nói với Giang Thành.
“Ừ, em xem anh biểu hiện tốt như vậy, có muốn hôn một cái thưởng cho anh không?” Giang Thành ngắm Hứa Tình, mỉm cười nói.
“Mơ đi.” Hứa Tình liếc Giang Thành, cô biết không thể dung túng cho đàn ông được, nếu như hôn quen rồi, sau này sẽ ngày ngày chạy theo mình đòi hôn.
Nhưng Giang Thành cũng không để ý tới lời Hứa Tình, trực tiếp hôn lên môi cô, sau đó đặt thân thể mềm mại của cô xuống dưới thân mình.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành nhận được điện thoại của Đồng Lỗi.
“Giang thần y, có rảnh không? Chúng ta đi ăn đi.” Trong điện thoại, giọng Đồng Lỗi có chút mất mát.
“Được, rảnh mà.” Giang Thành có ấn tượng rất tốt về Đồng Lỗi, nên nghe giọng của Đồng Lỗi không được bình thường, anh vội vàng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Ài, gặp mặt rồi nói.” Giọng Đồng Lỗi dường như có chút bất đắc dĩ.
“Được.” Giang Thành đồng ý, rời khỏi nhà, chạy tới nhà hàng đã hẹn với Đồng Lỗi.
Nhà hàng này không quá lớn, chỉ làm ăn nhỏ thôi.

Đồng Lỗi đã đến đó từ lâu, nhưng đường đường là cục trưởng cục Giám sát Dược phẩm lại mời cơm ở đây, quả thật không bình thường lắm.
“Cục trưởng Đồng.” Nhìn thấy Đồng Lỗi, Giang Thành vội vàng lên tiếng chào, Đồng Lỗi đã gọi đồ ăn xong, đang rót hai ly rượu trắng.
“Giang thần y, đừng gọi tôi là cục trưởng nữa, bắt đầu từ hôm nay, tôi không phải là cục trưởng nữa rồi.” Đồng Lỗi vừa nói vừa cười tự giễu.
“Không phải cục trưởng nữa?”
Nhìn thấy Đồng Lỗi như vậy, Giang Thành lập tức nhận ra có chuyện không đúng, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không còn là cục trưởng nữa chứ?”
Giang Thành cảm thấy không đúng lắm, Đồng Lỗi vừa lập công nhờ dự án của Tất Minh Châu, nói theo lý thì ắt hẳn không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
“Tôi bị giáng chức rồi, bây giờ còn chưa xác định mọi việc sẽ đi đến đâu, đang đợi quyết định.” Đồng Lỗi cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói.
“Sao lại như vậy chứ? Không phải ông vừa làm một dự án quan trọng sao?” Giang Thành có chút khó hiểu hỏi.
“Có lẽ là Hoàng Nguyên Xương bày trò, dù sao thì tôi cũng điều tra chuyện ông ta bán thuốc giả, hơn nữa ông ta còn là người thù dai, nên mới tìm người ra tay với tôi.” Đồng Lỗi thở dài.
Lúc trước quả thực Đồng Lỗi đã đắc tội với Hoàng Nguyên Xương, vì Giang Thành mà kiểm chứng bằng chứng phạm tội của Hoàng Nguyên Xương, còn báo cảnh sát bắt ông ta, phá tan kế hoạch hốt bạc của Hoàng Nguyên Xương ở Lư Dương.

Thật ra Đồng Lỗi cũng biết Hoàng Nguyên Xương nhất định có chỗ dựa ở thủ đô, nếu đắc tội với ông ấy thì sẽ phải chịu hậu quả.

Nhưng ông ấy vẫn vì Giang Thành mà bằng lòng chịu mạo hiểm như vậy, dù sao thì Giang Thành có ơn rất lớn với ông ấy.
“Giang thần y, cậu phải cẩn thận, tên kia rất hận cậu, có thể sau khi đối phó tôi sẽ tiếp tục tìm cậu báo thù.” Đồng Lỗi nghiêm túc nói với Giang Thành.
“Tôi biết rồi, cục trưởng Đồng cũng vì tôi mới gặp sóng gió này, cảm ơn cục trưởng Đồng.” Giang Thành rất cảm kích chuyện Đồng Lỗi làm vì mình khi ấy, nếu không phải vì giúp anh hả giận thì Đồng Lỗi cũng sẽ không bị đuổi đi.
“Giang thần y khách khí rồi, so với ân tình mà cậu dành cho tôi thì không thấm vào đâu.” Vừa nói, Đồng Lỗi vừa cầm ly rượu lên, cụng ly với Giang Thành.
Giang Thành vừa uống rượu vừa trò chuyện với Đồng Lỗi rất lâu.

Khi biết bạn học cũ của mình là Trâu Khải sắp phát đạt, Đồng Lỗi lập tức vui vẻ, lại cảm ơn Giang Thành lần nữa.
Cuối cùng, cơm nước no xong, Đồng Lỗi và Giang Thành tạm biệt.

Nhìn bóng lưng Đồng Lỗi rời đi, Giang Thành âm thầm thở dài, quả nhiên cuộc đời vô thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi Giang Thành đang chuẩn bị rời đi, xoay người lại lại thấy một cô gái đứng sau lưng mình, cô ấy mỉm cười nhìn mình.
“Thẩm Băng?”
Giang Thành hơi bất ngờ: “Sao cô lại ở đây?”
Không sai, người xuất hiện phía sau Giang Thành chính là Thẩm Băng của cục An Ninh Dân Sự.

Vốn dĩ cô ấy cũng là viện trưởng của một bệnh viện, nhưng cách đây không lâu, đột nhiên cô ấy nghỉ việc, rồi biến mất một thời gian, bây giờ lại lần nữa xuất hiện trước mặt Giang Thành.
“Tôi chỉ tới xem cậu còn sống không thôi.” Thẩm Băng đi

tới trước mặt Giang Thành, nhìn anh, nghiêm túc nói.

“Sao lại nói vậy chứ?” Giang Thành hỏi.
“Bởi vì cậu vẫn không biết sợ chết, lợi dụng huyền học y thuật để cứu một người sắp chết.

Cậu sợ là cậu còn chưa đủ khiến những người đó chú ý đúng không?” Thẩm Băng lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói.
“Những người đó?”
Giang Thành lập tức nghĩ đến Huệ Trung Tường lần trước muốn lợi dụng huyền học để hại chết người nhà mình, lập tức nói: “Chính là kẻ lần trước bị cô để chạy thoát?”
“Gần như vậy, nhưng tên lần trước tôi để chạy thoát chỉ là một con cá nhỏ, có vẻ gần đây cá lớn sẽ tới, nên tôi quay về xem sao.” Thẩm Băng nhìn Giang Thành, nghiêm túc nói.
“Nói vậy thì chắc cô là người cực kỳ tài năng ở cục An Ninh Dân Sự đúng không?” Giang Thành nhìn dáng vẻ và thái độ của Thẩm Băng hoàn toàn giống một nữ hoàng lạnh lùng, hơn nữa lúc ở bệnh viện cô ấy cũng có bộ dạng như vậy.
Nhưng Thẩm Băng nghe Giang Thành nói xong lại không nhịn được cười tự giễu, sau đó cô ấy không núi gì, mà cởi nút áo sơ mi ra, giống như muốn cởi quần áo ra cho Giang Thành xem vậy.
Thấy vậy, Giang Thành bị dọa sợ vội vàng xoay người đi.

Người phụ nữ này trước kia rất kiêu ngạo, sao vừa thấy mình lại cởi quần áo thế? Hơn nữa còn đang ở trên đường, mặc dù ở đây ít người nhưng cũng không cần phóng túng thế chứ?
“Cô muốn làm gì?” Giang Thành vội vàng quay người đi, lạnh giọng hỏi.
“Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cho cậu xem thứ này tôi.” Giọng Thẩm Băng truyền tới từ phía sau.
Lúc này Giang Thành mới do dự quay người sang, nhìn về phía ngực của Thẩm Băng thì thấy trên đó có một phù văn rất kỳ lạ.
“Cậu cảm thấy tôi rất lợi hại, thật ra tôi cũng chỉ là con cờ trong tay người khác thôi.” Thẩm Băng bất lực nhìn Giang Thành, nói.
Quả thực Giang Thành đã phát hiện trên người Thẩm Băng có chỗ kỳ lạ, một lần đi cùng cô ấy tới bệnh viện, anh phát hiện dấu hiệu sinh mạng của cô ấy đã biến mất ở trên xe, lúc sau lại bỗng nhiên xuất hiện.
Hơn nữa cũng có một lần ở trong văn phòng của Thẩm Băng, Hứa Tình phát hiện phù văn kỳ lạ trên ngực cô ấy, xem ra trên người Thẩm Băng có bí mật.
“Phù văn này là thế nào? Những người cô đang bắt rốt cuộc là ai?” Giang Thành cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản, vội vàng hỏi Thẩm Băng.
“Chuyện này…”
Thẩm Băng vừa mở miệng, bỗng nhiên thấy Giang Thành vọt về phía mình, cô ấy còn tưởng Giang Thành muốn đánh mình, nhưng lại phát hiện Giang Thành ôm lấy cơ thể mềm mại của mình lăn trên đất.
Oành!
Một viên đạn bắn lên mặt đất chỗ Thẩm Băng vừa đứng, ghim sâu vào xi măng, còn khiến bụi bay lên.
“Có tay súng bắn tỉa!”

Thẩm Băng thấy vậy thì lập tức hiểu được hành tung của mình đã bại lộ rồi nên những người đó tới giết mình.
“Nguy rồi!”
Xa xa, tay súng bắn tỉa nhìn thấy bắn không trúng, lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi ban công.
“Cô không sao chứ?” Giang Thành nhìn Thẩm Băng bị mình đè, hỏi.
“Không sao, cậu đã cứu tôi một mạng.” Thẩm Băng lắc đầu, có chút cảm kích nói với Giang Thành, nhưng nói xong lại phát hiện tay của Giang Thành đang đặt ở nơi không nên đặt.
“Tránh ra!”
Thẩm Băng lập tức đẩy Giang Thành ra, đứng lên, vỗ bụi trên người.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Giang Thành hơi xấu hổ nói với Thảm Băng.
Thẩm Băng liếc Giang Thành, không để ý sự cố vừa nãy nữa mà nói: “Tôi nợ cậu một mạng, tôi sẽ trả cậu sau, gần đây cậu cũng phải cẩn thận.”
Nói xong, Thẩm Băng lập tức rời đi.

Giang Thành nhìn cô ta rời đi thì nhíu mày lại.

Xem ra sau này mình sẽ không chỉ gặp phiền toái trong nhà mà còn chọc phải những chuyện phiền toái khác nữa rồi.
Mà ngày hôm sau, Hứa Tình thuyết phục được Hứa Chí Quân lên tỉnh tham gia sinh nhật ông nội, thời gian còn hơn nửa tháng.
Công xưởng của Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên cũng bắt đầu thi công.

Ở trên tỉnh, Lục vân Phi đang cuống cuồng muốn sản phẩm, nên anh để tập đoàn Khang Thuỵ nhà Hứa Tình làm thay, đưa một số hàng mẫu qua tiêu thụ, thử xem hiệu quả thế nào.
Giang Thành và Hứa Tình cho rằng tiếp tục như vậy, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Nhưng cùng ngày đó, Giang Thành bỗng nhận được điện thoại của Tiêu Duyệt Nhiên.
“Giang Thành, công trường xảy ra chuyện rồi.” Tiêu Duyệt Nhiên hoảng hốt nói với Giang Thành qua điện thoại..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện