Lúc này Thẩm Băng đang tắm ở nhà mình, chợt nghe Giang Thành nói như vậy qua điện thoại, cô ấy lập tức kích động ngồi dậy khỏi bồn tắm.
“Cậu nói gì?" Thẩm Băng có chút kinh ngạc hỏi.
"Tôi nói tôi có thể tìm được con cá lớn mà chị muốn." Giang Thành nhẹ giọng nói vào điện thoại.
Thẩm Băng nghe Giang Thành nói vậy, lập tức kích động.
Cô ấy điều tra người kia đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức, không ngờ hôm nay Giang Thành lại nói có tin tức.
"Được, cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu." Thẩm Băng bất chấp tất cả, vội vàng đứng lên khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm lau người qua.
Sau khi nhận được địa chỉ Giang Thành gửi tới, cô ấy vội vàng thay quần áo, chạy tới chỗ Giang Thành.
Lúc đến công xưởng của Giang Thành, Thẩm Băng cảm giác năng lượng nơi này có chút không bình thường, giống như vừa rồi từng có một luồng sát khí rất mạnh bị phá bỏ.
"Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Băng hơi kỳ quái nhìn Giang Thành, hỏi.
"Không có gì đâu, có người lập Tam Âm Tụ Sát trận ở chỗ này thôi." Giang Thành thản nhiên nói.
"Tam Âm Tụ Sát trận?"
Nghe Giang Thành nói vậy, Thẩm Băng lập tức kinh hãi, cô ấy không nghĩ tới vẫn còn có người có thể bày trận pháp như vậy.
Hơn nữa điều Thẩm Băng bất ngờ hơn là, nếu Giang Thành và mọi người ở đây không có chuyện gì nữa, vậy chứng minh lúc này Giang Thành đã phá bỏ trận pháp đó rồi.
"Cậu phá trận rồi ư?" Thẩm Băng khó tin hỏi.
Cho dù cô ấy tới đối mặt cũng chưa chắc đã biết hóa giải trận pháp này thế nào, nhưng Giang Thành lại hóa giải được trận pháp đáng sợ như vậy.
"Đúng vậy." Giang Thành thản nhiên nói: "Cũng chính bởi vì người đó bày trận này ở chỗ tôi, tôi mới có biện pháp tìm được bọn họ."
"Cậu có thể tìm được chỗ ẩn thân của bọn họ sao?" Thẩm Băng giật mình nhìn Giang Thành, hỏi.
Thẩm Băng đã đã điều tra con cáo già kia rất lâu rồi, nhưng cũng không có cách nào tìm được, kết cục là bây giờ anh nói có thể tìm thấy.
"Dĩ nhiên, trận pháp này trên có thêm pháp thuật của người làm, tôi có thể lợi dụng bùa chú truy vết ngược lại bọn họ." Giang Thành vừa nói vừa lấy ra lá bùa còn thừa lại lúc trước.
Giang Thành sai người cầm bản đồ thành phố Lư Dương tới, vẽ một hình bát quái trên bản đồ.
Sau đó Giang Thành đốt ba lá bùa còn lại, ném về phía bầu trời, lá bùa cháy thành tro bụi.
Nhưng tro bụi lại rơi xuống hình bát quái trên bản đồ.
Thẩm Băng hơi tò mò, không hiểu vì sao thứ này có thể tìm được chỗ ẩn thân của đối phương.
Giang Thành lập tức thổi một hơi đống tro trên bản đồ, gần như tất cả tro bụi đều bị thổi bay, chỉ có một chỗ còn sót lại tro bụi.
"Khu Bạch Nhiên Thiên?"
Giang Thành biết chỗ này, là một khu biệt thự ở chỗ vắng vẻ, xem ra đám người hạ nguyền rủa với mình đang ở chỗ này.
"Được rồi, chúng tôi đi thôi." Nói xong, Giang Thành dẫn Tiêu Chấn đi về phía trước.
Thẩm Băng bây giờ phát hiện cô ấy thật sự càng ngày càng không nhìn thấu Giang Thành nữa.
Trước ở bệnh viện, cùng lắm lắm cũng chỉ cảm thấy y thuật của anh rất cao, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, lại có thể dựa vào thủ đoạn làm phép của đối phương để đuổi đến vị trí của đối phương.
Nhưng Thẩm Băng cũng lập tức đi theo Giang Thành.
Cô ấy lái xe của mình, chở Tiêu Chấn và Giang Thành về phía khu Bạch Nhiên Thiên.
Lúc này, ở Bạch Nhiên Thiên thành, trong biệt thự của Quý Khang Long, Huệ Trung Tường đang ôm ấp một đám phụ nữ ăn nho.
"Huệ đại gia, sao hôm qua ngài không đến chỗ em? Một ngày không thấy ngài, em rất nhớ ngài." Một người phụ nữ ăn mặc hở hang nhét một quả nho vào miệng Huệ Trung Tường, hơi nũng nịu nói.
"Ngày hôm qua hả, ngày hôm qua tôi hơi bận.
Sau này nhé, sau này tôi đều gọi em." Huệ Trung Tường nói, bàn tay bắt đầu không đứng đắn.
"Huệ đại gia, còn em thì sao? Em cũng nhớ ngài, làm thế nào đây?" Một người phụ nữ khác cũng nũng nịu nói với Huệ Trung Tường.
"Cũng gọi em, cũng gọi em nhá." Huệ Trung Tường cười đắc ý, cảm giác trái ôm phải ấp này quá tốt.
Thật ra thì những người phụ nữ này đều thích tiền của Huệ Trung Tường, mỗi lần tới hầu hạ ông ta, ông ta đều hào phóng boa rất nhiều tiền, cho nên bọn họ cứ tranh nhau tới.
"Thật là." Quý Khang Long ở bên cạnh nhìn thấy Huệ Trung Tường như vậy, trong lòng vô cùng không hài lòng.
Cái lão Huệ Trung Tường này tới lâu như vậy, đã tiêu của ông ta bao nhiêu tiền rồi, kết quả đến bây giờ vẫn chưa giết chết được Giang Thành.
Hơn nữa mỗi lần ông ta tìm gái đều muốn Quý Khang Long trả tiền.
"Ngài Quý, đừng tức giận." Trái lại, Huệ Trung hết sức ưu nhã nói với Quý Khang Long.
"Đại sư, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý tức giận." Quý Khang Long vội vàng nói xin lỗi Huệ Trung Tuyên, bất kể nói thế nào thì bọn họ cũng tới giúp mình làm việc, cho nên ông ta mới vội vàng nói vậy.
"Tôi hiểu, ông cảm thấy chúng tôi tới lâu như vậy, còn chưa giết chết được Giang Thành, nhất định sẽ rất nóng lòng.
Ông yên tâm đi, tôi bày ra trận pháp lớn như vậy, bây giờ đã qua hai ngày, chỉ chờ thêm một ngày nữa, cậu ta nhất định sẽ kêu khóc đến cửa cầu xin tôi." Huệ Trung Tuyên đắc ý nói với Quý Khang Long.
Quý Khang Long nghe được lời này, trong lòng lập tức hưng phấn, dẫu sao đại sư này vẫn khá là đáng tin, đáng tin hơn cái tên mê gái Huệ Trung Tường kia nhiều.
"Cảm ơn đại sư!"
Quý Khang Long cung kính nói với Huệ Trung Tuyên.
Huệ Trung Tuyên khẽ gật đầu, nhưng nhìn Huệ Trung Tường đang trái ôm phải ấp, trong lòng cũng khó chịu.
Người này thật là không có chí tiến thủ, sớm muộn chết trên người đàn bà.
"Tiêu rồi, tiêu rồi." Bỗng nhiên một người đàn ông hết sức kinh hoàng từ bên ngoài chạy vào, kinh hoảng đến độ không thở nổi.
"Hốt hoảng chẳng ra gì, phá hư nhã hứng của Huệ Trung Tường đại sư, tôi trách tội cậu đấy." Quý Khang Long lạnh