Giang Hồng Phi đang hút thuốc trên sân thượng, chợt nhìn thấy con gái mình bước xuống từ chiếc xe đua thể thao, hơn nữa con gái dường như còn nói chuyện rất thân thiết với người trong xe.
Ông ta lập tức lo lắng bởi vì bọn họ từng nghe nói người giàu thích bao nuôi nữ sinh viên đại học.
Hai người cũng lo lắng con gái mình sẽ đi vào con đường tương tự, vậy nên mới liên tục tra hỏi Giang Thành.
“Đúng vậy, con gái à, nếu con không có quan hệ yêu đương với cậu ấy thì sao con bước xuống từ xe người ta? Chẳng lẽ con vì tiền, làm một vài chuyện không tốt đẹp?” Khuôn mặt Từ Phương nhìn Giang Lai đầy lo âu.
Bà ấy không hy vọng con mình đi vào con đường rẽ vì tiền bạc.
Tuy hoàn cảnh gia đình không giàu có nhưng đâu thể bởi vậy mà oan ức cho con mình.
“Ôi mẹ, bố mẹ nghĩ gì thế!”
Giang Lai nghe hiểu hàm ý trong lời nói của bố mẹ, hai người thấy mình bước xuống từ chiếc xe sang trọng nên đã cho rằng mình làm việc gì không muốn người khác biết.
Giang Lai hơi tức giận, cô ấy nói: “Con gái của bố mẹ kém cỏi đến thế sao! Bố mẹ thật là!”
Giang Hồng Phi thấy phản ứng của con gái thì vội nói: “Bố và mẹ không có ý gì đâu con, chỉ là lo lắng quá.
Vậy con nói người lái xe chở con về đây, không phải bạn trai thì là ai?”
“Con thật sự nể bố mẹ rồi.”
Khuôn mặt Giang Lai tỏ vẻ chẳng biết làm sao.
“Đó là đồng nghiệp của anh trai, là người giúp con dạy bảo mấy tên côn đồ lần trước ạ.”
Giang Hồng Phi và Từ Phương nghe xong, khẽ liếc nhau rồi nói:
“À, là cậu ấy à, là chàng trai trùng cả tên lẫn họ với anh trai sao?”
Giang Lai gật đầu nói: “Thì ra bố mẹ cũng biết ạ.”
Từ Phương nói: “Đúng vậy, lần trước cậu ấy cũng giúp mẹ với bố, là chàng trai tốt, hơn nữa mẹ cảm giác cậu ấy rất giống anh con.”
Giang Lai đứng thẳng người, nói: “Đúng vậy, con xem anh ấy như anh trai ruột, còn anh ấy cũng xem con là em gái, vậy nên hai người đứng nghĩ nhiều nhé.
Sự thật là thế!”
Sau đó cô ấy liếc nhìn hai người rồi chạy thẳng vào phòng riêng của mình.
Giang Hồng Phi thở dài, quay người nói với Từ Phương: “Thì ra thằng nhóc đó rất giàu, lái chiếc xe sang trọng như vậy.
Nhưng tại sao lại đối xử với nhà chúng ta tốt thế nhỉ? Đối xử với Giang Lai cũng rất tốt?”
“Ông nghĩ nhiều thế làm gì, con gái cũng nói rồi, đó là bạn tốt của con trái chúng ta.” Từ Phương nói: “Chờ có dịp thì nói Giang Lai mời cậu ấy đến nhà ăn cơm, xem như cảm ơn.”
Giang Hồng Phi gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Con ăn no rồi.” Hứa Tình rút một tờ giấy lau miệng, chuẩn bị đứng dậy đi về phòng ngủ.
Diệp Trúc Bình vội vàng hỏi: “Tình, hôm nay con và Giang Thành ra ngoài chơi đúng không? Sao bây giờ cậu ta vẫn chưa về?”
“Con không biết, tâm trạng con không được tốt.
Con xin phép vào phòng.”
Hứa Tình nói xong thì quay người trở về phòng.
Hôm nay ra ngoài chơi với Giang Thành, quả thật tâm trạng Hứa Tình rất vui vẻ nhưng cô không ngờ Quý Triết sẽ trở về từ thủ đô, hơn nữa còn đến tìm mình.
Khi nghĩ đến chuyện này, Hứa Tình cảm giác buồn phiền trong lòng, cô thở dài đưa tay cởi áo ngủ, để lộ cơ thể mềm mại và trắng như tuyết, sau đó bước vào phòng tắm.
Hứa Tình mở vòi hoa sen, nhắm mắt cảm nhận dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể, cô cũng không biết mình bị gì nữa.
Từ sau khi xảy ra chuyện với Quý Triết, cô bắt đầu không thích nam, chớ nói đến chuyện thân thiết với đàn ông.
Hứa Tĩnh cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô bất chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa thì biết Giang Thành đã về.
Hứa Tình lau người, quấn khăn tắm quanh người rồi bước ra ngoài cửa phòng tắm.
“Em tắm xong rồi à, đúng lúc lắm.
Anh vừa hầm Nhân Sâm cho em đấy, em uống khi còn ấm đi.” Giang Thành đặt cái bát cầm trên tay lên đầu tủ.
“Canh Nhân Sâm à?” Hứa Tình cầm khăn lau tóc, ngồi xuống mép giường.
“Ừ, khi anh về thì bố mẹ đều ngủ hết rồi.
Anh vào phòng bếp hầm canh cho em, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ và điều hòa tinh thần.” Giang Thành cười nói.
Hiển nhiên bát canh Nhân Sâm này được nấu từ củ Nhân Sâm đen trăm năm mà Giang Thành mua ở tiệm thuốc, dược hiệu của Nhân Sâm đen vốn có tính hàn nhiều hơn, có thể làm mát hạ nóng trong người, phù hợp cho Hứa Tình sử dụng.
Nếu ông chủ tiệm thuốc kia biết được Giang Thành không hề đưa Nhân SÂm đi đấu giá, ngược lại là trực tiếp cắt thành miếng rồi hầm chín, chắc chắn ông chủ sẽ tức giận đến mức ho ra máu tươi.
Đây là mấy trăm vạn tệ lận, cứ hầm như thế hả?
Hứa Tình bưng bát canh Nhân Sâm lên ngửi, mùi không dễ chịu lắm, cô cũng không muốn uống nhiều.
Giang Thành thấy vậy bèn nói vội: “Uống đi, thuốc đắng dã tật, tốt cho bệnh tật.”
“Em không bị bệnh.” Hứa Tình lạnh lùng phản đối.
Anh nhìn dáng vẻ của cô thì chỉ biết cúi đầu cười khổ, đến gần cô rồi ngồi xuống, nói: “Vợ à, anh biết tại sao em không thích đàn ông.
Bởi vì em bị tổn thương quá nặng về mặt tâm lý, nên em đã nhận được một loại bệnh tên là trầm cảm.”
“Bệnh trầm cảm?” Hứa Tình hơi nhăn mày.
“Đúng vậy, nhưng nếu em tin tưởng anh thì anh có thể chữa khỏi nó cho em.” Giang Thành thật lòng nói với cô.
Thật ra Hứa Tình cũng không biết vấn đề của mình ở đâu, cô từng gặp bác sĩ tâm lý, người ta nói đây là bệnh tâm lý, hơn nữa nó còn hết cách cứu chữa.
Không ngờ Giang Thành phát hiện ra vấn đề của cô, còn có thể trị khỏi.
truyện xuyên nhanh
Dĩ nhiên là Hứa Tình muốn trở lại như bình thường, cô muốn xây dựng một gia đình bình thường với người đàn ông của mình.
“Làm sao để chữa?” Hứa Tình hỏi.
“Uống trước đi.” Giang Thành liếc mắt nhìn bát canh Nhân Sâm trên tay cô.
Hứa Tình hơi nhăn mày, sau cùng vẫn ngửa đầu uống bát canh này, vị đắng lởn vởn ở cuống họng cô.
“Tốt, tiếp theo anh sẽ châm cứu cho em, có điều em phải cởi quần áo ra.” Giang Thành nói.
Hứa Tình nghe xong, biểu cảm liên tục thay đổi.
Giang Thành vội bổ sung: “Em yên