Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chủ Nhà Cho Thuê Bỉ Ổi


trước sau


Lâm Doãn Nhi thấy tay nắm cửa chuyển động, “cạch” một tiếng, cửa nhà vậy mà trực tiếp bị mở toang ra.
Lâm Doãn Nhi giật nảy mình, chẳng lẽ là kẻ trộm? Cô vừa muốn gọi Giang Thành đến, không ngờ người đứng trước cửa nhà lại là chủ nhà cho thuê.
“Chủ nhà? Tại sao lại là anh?”
Lâm Doãn Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông gầy như con khỉ ốm trước mặt, trên cổ gã ta đeo một sợi dây chuyền bằng vàng rất to.
Gã đàn ông gầy như khỉ ốm này chính là chủ nhà cho thuê của Lâm Dĩnh Nhi, là bạn của cái tên Giả Đức Thắng kia.
Lúc trước Giả Đức Thắng vì muốn lấy lòng Lâm Doãn Nhi, liền bảo Hầu Tam đem căn hộ tiện nghi này cho Lâm Doãn Nhi thuê, mà nơi này cũng rất gần bệnh viện.
Hầu Tam rõ ràng đã uống rượu, gã ta nấc cụt một tiếng, ái muội nhìn Lâm Doãn Nhi mặc đồ rộng rãi ở nhà trước mắt, cười nói: “Không có gì, tôi chỉ đến kiểm tra một chút thôi, xem xem em ở trong nhà tôi có làm hỏng thứ gì không thôi.”
Lâm Doãn Nhi nhìn thấy ánh mắt bỉ ổi của Hầu Tam, trong lòng cảm thấy khó chịu quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tên gia hỏa này với tên Gải Đức Thắng Kia giống nhau, đều là sắc lang.
“Chủ nhà, cho dù anh muốn đến kiểm tra, thì cũng không nên đến muộn như này chứ, hơn nữa còn dùng chìa khóa dự phòng trực tiếp mở cửa xông vào?” Lâm Doãn Nhi hai tay khoanh trước ngực, bất mãn nói.
Ánh mắt Hầu Tam đảo qua trước ngực Lâm Doãn Nhi, nói: “Nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể vào xem chứ?”
Dứt lời, Hầu Tam đặt mông an vị trên ghế sa lon trong phòng khách.
“Không được, căn hộ này anh đã cho tôi thuê, vậy anh không nên giữ chìa khóa dự phòng.

Anh làm như thế sao có thể bảo đảm an toàn cho tôi được?”
Sự thật vốn dĩ là như thế mà.

Lâm Dĩnh Nhi là con gái, một thân một mình thuê nhà, nhỡ không may có một ngày, nửa đêm chủ nhà cho thuê mở cửa đi vào, cô chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao.
“Em gái, em yên tâm đi, em là người bác sĩ Giả giới thiệu đến, tôi sao dám đối xử không tốt với em được chứ.” Hầu Tam cười hì hì vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Đừng đứng ngồi xuống, cùng anh hàn huyên vài câu.”
Lâm Doãn Nhi một mặt không vui, lạnh giọng nói: “Tôi muốn đi ngủ, mời anh lập tức rời khỏi chỗ này!”
Lâm Doãn Nhi đương nhiên nhìn ra được tên chủ nhà cho thuê này không có ý tốt, muộn như vậy ở lì chỗ này, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của mình.
Hầu Tam nhìn thái độ bất hảo của Lâm Doãn Nhi, trong lòng cũng khó chịu, gã ta trực tiếp lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn uống nước.
“Kỳ thật đã muộn như này tôi còn phải đến đây, là do có việc, tiền thuê nhà tăng thêm 20.000 NDT.” Hầu Tam nhàn nhạt nói.
“Dựa vào đâu chứ? Chúng ta trước đó rõ ràng đã ký xong hợp đồng, 2000 NDT/tháng tiền phòng, tại sao anh lại muốn tăng tiền?”
Lâm Doãn Nhi tức giận nhìn Hầu Tam nói.

“Chẳng vì sao hết, đây là nhà của tôi, tôi thích tăng thì tăng.

Cô nếu như trong tối hôm nay không trả thêm tiền thuê nửa năm, vậy thì cô lập tức dọn ra khỏi chỗ này đi.” Hầu Tam vô lại nói.
Lâm Doãn Nhi nghe xong, lập tức nổi giận.

Rõ ràng là quá mức vô lại.

Trước đó đã thỏa thuận rõ, giờ lại bỗng nhiên tăng giá, mà nếu như cô không đồng ý, thì lập tức phải dọn ra ngoài.

Muộn như này thì còn có thể dọn đi đâu được chứ?
Bởi vì kích động, Lâm Doãn Nhi tức đến mức núi đôi trước ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Hầu Tam nhìn thấy Lâm Doãn Nhi kích động như thế, lập tức vừa cười vừa nói: “Em gái, kỳ thật em không muốn tăng giá cùng được, chỉ cần em tiếp anh.

Anh đảm bảo không những không tăng giá tiền thuê nhà của em, thậm chí tiền thuê nhà của em anh cũng không cần, em cứ thoải mái sống ở đây, thế nào?”
“Anh nằm mơ đi! Anh bây giờ, lập tức cút cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát tôi cũng không sợ, mấy cô gái đến từ nông thôn như các cô, không phải là muốn kiếm tiền sao? Em tiếp anh, anh bảo đảm với em, về sau em không phải lo ăn uống, thế nào?”
Hầu Tam ái muội nhìn thân hình của Lâm Doãn Nhi.

Lúc trước gã ta nhìn thấy Lâm Doãn Nhi, liền đã muốn lôi Lâm Doãn Nhi lên giường rồi.
Xinh đẹp như này, thân hình lại rực lửa như thế, cái này mà ở trên giường giày vò một đêm, không biết là có bao nhiêu sung sướng đây.
“Tôi cũng có vài thứ trong bồn cầu, cũng đủ để cho anh ăn uống, anh có muốn thử một chút không?”
Giọng nói của Giang Thành đột nhiên truyền đến.
Hầu Tam không ngờ trong nhà còn có người, giật nảy mình, vội vàng xoay nhìn sang, liền thấy một người đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, một mặt lạnh nhạt thờ ơ đang nhìn gã ta.
“Ôi, thì ra là tên nam y tá phế vật à!” Hầu Tam nhìn Giang Thành nói: “Tôi nhớ hình như anh suốt ngày phải hầu hạ bệnh nhân ỉa đái, tên là Giang Thành à?”
Hầu Tam lúc đến bệnh viện tìm Giả Đức Thắng cũng đã chạm mặt Giang Thành vài lần.


Giả Đức Thắng cũng nói về hắn ta rất nhiều lần, chuyện về cái tên nam y tá đồ bỏ đi này, cho nên Hầu Tam vẫn có chút ấn tượng.
Giang Thành ngược lại đối với Hầu Tam không có chút ấn tượng nào, chẳng qua nghe không lọt mấy lời của gã ta nói, trong lòng anh cũng cực kì khó chịu.
“Anh ăn nói cho cẩn thận một chút.” Lâm Doãn Nhi thấy Hầu Tam nói Giang Thành như vậy, lập tức bất mãn nói.
“Lâm Doãn Nhi, cô ngậm miệng vào, tôi có nói với cô là căn nhà này chỉ cho một mình cô ở, ai cho phép cô dẫn đàn ông về ở đấy?” Hầu Tam tức giận nhìn Lâm Doãn Nhi quát.
“Thứ nhất, tôi chưa bao giờ đồng ý với anh là chỉ một mình tôi ở đây.

Thứ hai, là tôi thuê căn nhà này, muốn đưa ai về là quyền tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp, mời anh lập tức rời khỏi chỗ này, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Lâm Doãn Nhi nét mặt cực kì nghiêm túc nhìn Hầu Tam nói.
Giang Thành mặt lạnh nhìn Hầu Tam nói: “Mười giây, rời khỏi chỗ này, không đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Hầu Tam nghe thấy lời Giang Thành nói, trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: “Một tên phế vật vô dụng như mày còn dám to miệng nói không khách khí với tao? CMN mày có tin tao tùy tiện tìm vài người đến đánh gãy chân mày không hả? Còn dám kiêu ngạo trước mặt ông đây, không biết ông đây là ai, lai lịch như nào mà dám hống hách à?”
Giang Thành nhìn cái tên tự cho mình là đúng ngu xuẩn trước mặt, trong lòng cũng nổi giận.

Tên chủ nhà cho thuê vô sỉ này muốn dùng tiền thuê nhà ép Lâm Doãn Nhi phải phục tùng gã ta, lại còn hơn nửa đêm lén lút lẻn vào nhà con gái, quả thực quá bỉ ổi!
Nếu như đêm nay không phải Giang Thành vừa khéo có mặt ở chỗ này, e rằng Lâm Doãn Nhi thật sự đã gặp nguy hiểm.
“Doãn Nhi, cô đi vào buồng

trong trước đi, đợi chút nữa sợ cảnh sẽ có chút không thích hợp cho con gái xem đâu.” Giang Thành nhẹ giọng nói với Lâm Doãn Nhi.
“Không sao cả, anh cứ làm đi.” Lâm Doãn Nhi mặt lạnh nói.
Ban đầu, cô gái ngoan hiền như Lâm Doãn Nhi cảm thấy đánh người là không tốt, mọi chuyện nên từ từ giảng giải nói lý.

Thế nhưng đối phó với loại người vô lại như Hầu Tam này, không thể nào nói lý với gã ta được, chỉ còn cách dùng biện pháp cứng rắn mà thôi.
Giang Thành bước từng bước một về phía Hầu Tam, Hầu Tam nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Thanh, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Thế nhưng gã ta nhớ Giả Đức Thắng đã từng nói, tên trước mặt chỉ là một tên nam ý tá rất vô dụng, suốt ngày bị bắt nạt, thường xuyên bị người khác đẩy cho những công việc bẩn thỉu, cho nên mình hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
“CMN mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, ông nội mày đây đánh nhau là đỉnh cao dấy, mày ra ngoài nghe xem tao đã đánh…”

Bốp!
Hầu Tam còn chưa nói xong, đã bị Giang Thành mạnh mẽ giáng một cái tát xuống mặt.

Trong lòng Giang Thành cũng đang cố kìm nén cơn giận, không phải vì bản thân mình, mà là vì cơ thể của Giang Thành này.
Một cái tát này, Giang Thành dùng lực đủ mạnh, trực tiếp khiến thân thể Hầu Tạm lảo đảo một vòng rồi ngã lăn quay trên mặt đất.
Hầu Tam hoàn toàn không ngờ được, Giang Thành lại xuống tay hung ác như thế.

Nhận một cái tát giáng xuống, gã ta chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trước mắt quay cuồng.
“Cái tát này là bởi vì anh đê tiện, không quản được cái miệng thô tục của mình.

Cái tát này là vì anh ban đêm xong vào nhà con gái, không quản được cái chân của mình.

Cái tát này là bởi vì anh…”
Giang Thành túm lấy cổ áo của Hầu Tam, tay còn lại liên tục tát vào mặt của Hầu Tam, liên tiếp mười mấy cái bạt tai.
Lâm Doãn Nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy Giang Thành bạo lực như vậy, trái tim ngay lập tức điên cuồng đập loạn.

Trong lòng cô cũng cảm thấy cực kì hả giận, người bỉ ổi như gã ta, đáng bị như thế.
Lâm Doãn Nhi từ nhỏ đã là một cô gái ngoan hiền, cho tới bây giờ thấy người khác đánh nhau đều sẽ là đi vòng đường khác né tránh.

Nhưng hôm nay, nhìn Giang Thành đánh cái tên vô lại trước mắt này, trong lòng nàng như xuất hiện một con dã thú nhỏ nổi loạn, ước gì Giang Thành xuống tay hung ác thêm một chút nữa.
Liên tiếp mười mấy cái tát, Giang Thành dừng tay lại.
Hầu Tam bị đánh mặt sưng vù chẳng khác gì cái đầu heo, trong lòng ngập tràn sợ hãi.

CMN, thằng nhãi này sao chẳng giống với lời Giả Đức Hoa nói chút nào cả? Không phải là một tên nhát gan vô dụng suốt ngày bị người khác bắt nạt hay sao? Làm sao lại có thể xuống tay hung ác như thế chứ?
Sẽ không phải là lão già Giả Đức Hoa kia chơi mình chứ?
“Mày dám dánh tao thành ra như này, CMN chứ tao là người của anh Vương Cường, mày cứ cẩn thận, anh Vương Cường sẽ diệt cả nhà mày.” Hầu Tam cũng bị đánh giận, hướng Giang Thành buông lời đe dọa.
“Đồ vô sỉ không biết xấu hổ, còn dám mạnh miệng, đây là đang ép tôi ra tay độc ác hơn, phải vậy không?”
Giang Thành lôi Hầu Tam vào trong phòng vệ sinh, trực tiếp dí đầu Hầu Tam vào trong bồn cầu, còn nhấn nút xả nước.
Một cảm giác lạnh buốt óc ập đến đầu Hầu Tam.


Đầu gã ta lúc này hoàn toàn ngập trong nước, muốn thở mà thở không nổi, vừa mới hít một vào, nước trong bồn cầu liền tràn vào trong miệng, khiến gã ta sặc sụa.
Sau vài lần như thế, Hầu Tam cũng đã gần như tình rượu.

Gã ta hiện tại vô cùng hối hận, không nên mượn rượu phách lối với Giang Thành, giờ phải gánh chịu hậu quả như này.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đó chứ?” Lâm Doãn Nhi lo lắng hỏi.
“Yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của tôi.” Giang Thành nhàn nhạt nói.
Giang Thành sau khi cảm thấy giày vò gã ta cũng đủ rồi, liền túm tóc nhấc đầu Hầu Tam ném sang một bên, gã ta sống dở chết dở thở hổn hển.
Lúc đầu Giang Thành cũng không nghĩ sẽ dùng đến cách này giày vò gã ta, thế nhưng gã ta lại không biết sống chết lôi người nhà anh ra đe dọa, quả thực muốn chết!
“Tao..tao là người…của anh Vương Cường..”
“Anh vẫn còn chưa nếm đủ mùi vị, đúng không?” Giang Thành làm bộ tiến lên phía trước, dọa Hầu Tam lập tức ngậm miệng.
“Hiện tại biết lỗi chưa?” Giang Thành lạnh giọng nói.
“Tôi…tôi biết lỗi rồi.

Về sau tôi không dám tái phạm nữa, chị Lâm Dĩnh Nhi, xin chị bỏ qua cho.” Hầu Tam cầu xin tha thứ, gã ta sợ nếu bản thân mình còn không xin tha, thật sự có khả năng sẽ bị chơi chết ở chỗ này.
“Được rồi, anh đi đi, chẳng qua căn nhà này của anh tôi cũng không dám ở nữa.

Ngày mai tôi sẽ dọn đi.” Lâm Doãn Nhi lạnh giọng nói với Hầu Tam.
Hầu tam gật đầu như giã tỏi, nhưng Giang Thành lại nói: “Không cần phải dọn đi.

Tại sao lại phải dọn đi?”
Lâm Doãn Nhi nhìn Giang Thành, có chút lo lắng nói: “Thế nhưng nhỡ không may có một ngày anh ta lại đến quấy rối tôi, thì tôi biết phải làm sao?”
Giang Thành lắc đầu nói: “Không sao hết, chúng ta không thể yếu thế được.

Không thể bởi vì anh ta chơi xấu, chúng ta liền phải dọn di, như thế chẳng phải quá lợi cho anh ta rồi hay sao?”
Trong lòng Lâm Doãn Nhi có chút nghi hoặc, nhìn Giang Thành nói: “Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Giang Thành nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nếu cô đã thích căn nhà này thế, thì mua lại đi, biến nó thành nhà của cô, anh ta sẽ không thể nào quấy rối cô được nữa.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện