Vứt đi đồ Quách Thần để lại, Giang Lai tức đến mức đóng sầm cửa lại.
“Mẹ nó, tên nhóc thối tha, cô đợi đó cho ông.” Quách Thần ôm đầu, hung hăng mắng.
Quách Thần cũng không ngờ đến vậy mà có người dám đánh mình.
Vốn anh ta cho rằng anh của Giang Lai đã chết thì sẽ không có người dám gây rắc rối cho mình.
Không ngờ lại bị bạn trai mới của Giang Lai đánh cho một trận.
Quách Thần vừa nghĩ vừa gian nan bò dậy từ mặt đất, cơ thể lảo đảo đi xuống dưới lầu.
“Tiểu Giang à, thật ngại quá! Cháu xem cháu đến một chuyến mà khiến cháu phải chê cười rồi.” Giang Hồng Phi có chút ngượng ngùng nhìn Giang Thành, nói.
“Ba… chú, chú đừng khách khí.
Vốn dĩ cháu đã đồng ý với Giang Thành là sẽ chăm sóc mọi người thật tốt rồi.
Đây là chuyện cháu nên làm.” Xém chút nữa Giang Thành đã gọi sai.
Giang Hồng Phi vô cùng nghi hoặc nhìn Giang Thành, vừa nãy thực sự ông ấy cũng tức muốn chết.
Vốn muốn nhịn một chút thì đối phương sẽ không quá đáng lắm.
Ai ngờ đối phương ngược lại lại được đằng chân lân đằng đầu.
“Anh, vừa nãy anh thật ngầu.” Giang Lai cười hi hi nhìn Giang Thành, nói.
“Vậy sao? Nếu như em cảm thấy anh ngầu thì anh lại kéo cậu ta lại đánh cho một trận.” Giang Thành nói.
“Đừng, em chẳng muốn nhìn thấy anh ta nữa đâu.” Gương mặt Giang Lai đầu vẻ ghét bỏ.
Giang Lai và Giang Thành đều rất vui, Giang Hồng Phi cũng cảm thấy được giải tỏa, nhưng trên gương mặt của Từ Phương lại đầy vẻ lo âu.
“Giang Thành, cháu đánh cậu ta như vậy thì căn phòng chúng ta thuê nơi này sẽ như thế nào đây.” Từ phương có chút lo lắng nói.
“Dì, dì yên tâm đi.
Cháu đã nghĩ rồi, mọi người thực sự không hợp để ở nơi này mà chịu uất ức.
Ngày mai cháu mua cho mọi người một căn nhà.” Giang Thành cười nói với Từ Phương.
“Mua nhà?”
Từ Phương vô cùng kinh ngạc.
“Không sai, dù sao mọi người cũng không thể ở lại nơi này nữa.
Cháu mua một căn nhà cho mọi người.” Giang Thành nghiêm túc nói.
Vốn dĩ Giang Thành cũng cảm thấy ba mẹ mình vẫn luôn chưa có một ngôi nhà phù hợp.
Lần này vừa hay nhân cơ hội này để đổi nhà.
Từ Phương nhìn dáng vẻ của Giang Thành, căn bản không giống như đang nói đùa, lập tức có chút kinh ngạc nhìn về phía Giang Hồng Phi.
Giang Hồng Phi liền vội nói với Giang Thành: “Tiểu Giang à, cháu đã giúp bọn ta nhiều rồi.
Bọn ta sao lại không biết ngượng mà để cháu mua cho bọn ta một căn nhà để ở nữa chứ.”
Giang Thành nghe vậy thì gương mặt mang vẻ không có gì, nói: “Không sao cả, ai bảo Giang Lai là em gái cháu, chăm sóc mọi người là điều cháu nên làm.”
Giang Hồng Phi nhìn Giang Lai một cái rồi lập tức nhìn Giang Thành nói: “Cháu… không phải cháu nhìn chúng con gái nhà chúng ta rồi chứ?”
Gương mặt Giang Thành đầy vẻ ngượng ngùng, vội vàng nói: “Chú, cháu không có ý gì khác.
Cháu chỉ xem Giang Lai như em gái mình mà thôi.
Nếu như có thể thì, hai người xem cháu như con trai cũng được!”
“Ba mẹ, mọi người cứ nghe lời anh con đi.
Tiền anh ấy mua nhà, đến lúc đó cứ tính lên đầu con.
Con trả thay cho hai người.
Dù sao chúng ta cũng không thể ở nơi này được nữa.” Giang Lai nói với Giang Hồng Phi và Từ Phương.
Vốn dĩ Giang Hồng Phi và Từ Phương vẫn còn có chút xấu hổ, dẫu sao thì mua nhà cũng không phải là số tiền nhỏ, ít nhất cũng gần trăm vạn tệ rồi?
Nhưng nhìn thái độ này của Giang Lai, hai người chỉ đành tạm thời đồng ý.
Đánh con trai của chủ nhà như vậy, thật sự không có cách nào để tiếp tục ở nữa.
“Anh, anh thử món ăn mà mẹ em làm đi.
Có phải rất ngon không?” Giang Lai thân thiết gắp thức ăn cho Giang Thành.
Sau khi Giang Thành ăn xong thì cảm thấy trong lòng chua xót một trận.
Thật sự đã lâu rồi anh không hề ăn món mẹ mình nấu.
Mùi vị vẫn giống như trước đây.
Giang Thành ăn, ăn mãi, ăn đến khi trong lòng cảm thấy một cơn khó chịu.
Nhìn thấy người thân của mình ở trước mặt mà anh lại không thể nhìn nhận.
Anh rất muốn nói với ba mẹ mình, anh vẫn chưa chết.
“Anh, sao vậy? Không ngon sao?” Giang Lai nhìn dáng vẻ Giang Thành giống như muốn khóc thì quan tâm hỏi.
“Không sao, chẳng qua quá ngon rồi, ngon đến khóc luôn.” Giang Thành lập tức cười, nói.
“Em đã nói rồi mà, anh nếm thử cái này đi.”
Giang Lai không ngừng gắp thức ăn cho Giang Thành.
Người một nhà nói chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Chú, dì, hai người không cần tiễn nữa đâu.” Giang Thành đã xuống lầu, nói.
“Đường về lái xe chậm một chút nhé.” Giang Hồng Phi nói
“Cháu biết rồi.” Giang Thành nhìn Giang Lai nói: “Đúng rồi, nếu như ngày mai đi mua nhà, em có thời gian không?”
“Có thời gian, nhưng ba mẹ em có thể đi cùng không.” Giang Lai nói.
“Cũng được, đến lúc đó dì, chú hãy chọn một căn.” Giang Thành cười nói.
Vốn dĩ Giang Hồng Phi muốn từ chối việc mua nhà, nhưng lúc trước Giang Thành đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu như cứ từ chối mãi thì ngược lại sẽ tỏ ta mình là người nhỏ nhen rồi.
“Hai người đi thì được rồi, hai người già chúng ta thế nào cũng được.” Giang Hồng Phi nói.
“Được, cháu về nhà đây.” Giang Thành nói rồi vẫy tay với Giang Lai rồi lái xe rời khỏi nơi này.
“Thế nào? Anh con đối xử với con rất tốt đúng không?” Giang Lai trở về phòng nhìn Giang Hồng Phi và Từ Phương, nói.
“Đứa trẻ rất tốt, nhưng con cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị lừa.” Giang Hồng Phi vẫn còn chút cảnh giác, nói.
“Ôi chao, cẩn thận gì chứ.
Anh ấy là anh trai con, nếu như muốn hại con thì đã sớm ra tay rồi.” Giang Lai có chút bất lực nói.
Sau khi nói đơn giản vài câu thì Giang Lai bèn trở lại phòng của mình ngủ.
Giang Hồng Phi và Từ Phương cũng trở về phòng ngủ của mình nằm xuống, nhưng nằm rất lâu vẫn không thể ngủ được,
“Ba bọn trẻ, ông cũng phát hiện rồi chứ?” Từ Phương nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Giang Thành này hình như có điểm giống với con trai chúng ta.” Từ Phương có chút bùi ngùi, nói.
Giang Hồng Phi nghe thấy vậy thì cũng bùi ngùi thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, thói quen lúc ăn cơm.
Với lại ngữ điệu nói chuyện, mỗi một hành động động tác cực kỳ giống với đứa trẻ nhà chúng ta.”
“Ông nói có thể nào….”
“Gì chứ? Vẻ ngoài của cậu ta với con chúng ta không hề giống nhau chút nào.
Giọng nói cũng hoàn toàn không giống.” Giang Hồng Phi cắt ngang lời Từ Phương.
“Người chết không thể xuống lại, dừng nghĩ nhiều nữa.” Giang Hồng Phi bùi ngùi nói.
Từ Phương cũng có chút thương cảm thở dài một hơi.
Sao lại có thể có người giống con trái mình đến như vậy chứ.
Nhưng