“Anh à, anh đẹp trai quá đi mất!”
Trên chiếc Lamborghini, Giang Lai nhìn Giang Thành bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Sao thế?”
“Anh thấy đó, đến cả ông chủ lớn cũng cung kính với anh như vậy.
Em cứ tưởng rằng sắp tiêu đời cơ.” Giang Lai nói, trong lòng vẫn sợ hãi.
“Em yên tâm, có anh ở đây, chắc chắn sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu.” Giang Thành nhìn Giang Lai, nói nghiêm túc.
Khi Giang Thành còn sống ở cơ thể cũ, anh vẫn luôn nỗ lực học tập để người thân của mình được sống sung sướng, để sau này bố mẹ không phải vất vả.
“Hì hì, anh trai, có anh thật tốt.” Giang Lai cười nói với Giang Thành.
“Em thấy sao? Vừa rồi mua căn nhà kia, em có thích không?” Giang Thành hỏi.
“Dạ thích, diện tích 160m2, còn ở vị trị tốt nhất Khang Hinh, em thật sự không dám tưởng tượng.” Giang Lai vui vẻ nói.
“Được, nếu em thích thì chắc bố mẹ cũng sẽ thích.
Căn nhà đã trang trí xong, em và bố mẹ dọn qua ở là được.” Giang Thành cười nói.
Giang Thành đưa Giang Lai về tới nhà, sau đó lái xe về công ty đón Hứa Tình, hiện giờ đã qua một khoảng thời gian dài, chắc Hứa Tình và Dương Mật cũng đã thảo luận xong chuyện lựa chọn người đại diện.
“Vợ à, em còn ở công ty không?”
Giang Thành gọi điện thoại cho Hứa Tình.
“Em không ở đấy, bố biết em chọn được người đại diện thì rất vui, nói muốn mua một bức tranh chữ để chúc mừng.” Hứa Tình khoe với anh.
“Em đang ở đâu thế? Anh sẽ đến đón hai người.”
“Em đang ở phố bán đồ cổ.” Hứa Tình nói.
“Ừm.” Giang Thành đáp một tiếng rồi lái xe đến phố bán đồ cổ ngay lập tức.
Phố bán đồ cổ ở Lư Châu.
“Ngài Hứa, bức tranh chữ mà ngài chọn đã được gói xong.” Ông chủ tiệm có bộ râu vừa trắng vừa dài cười nói, ông ấy trao hộp tranh chữ đã được gói ghém hoàn chỉnh vào tay Hứa Chí Quân.
“Đẹp lắm, rất được đó.
Đúng là không ngờ được nhìn thấy bút tích của Ngô Đạo Tử ở đây.” Hứa Chí Quân nói với vẻ mặt đầy sự vui sướng.
“Đúng vậy, tôi không thể không nói rằng ánh mắt của ngài quả thật rất tốt, ba mươi vạn mua một bức tranh này, thật ra là ngài đã kiếm lời lớn đấy.”
Chủ tiệm có bộ râu dê lập tức nịnh hót.
Hứa Chí Quân gật đầu đồng ý, Ngô Đạo Tử được xưng là “Ông thánh vẽ tranh”.
Tranh mà ông vẽ chỉ có thể ao ước chứ không thể mua, một bức tranh đơn giản bán được mấy trăm vạn, không thể ngờ ông ta lại gặp được mà chỉ bán có ba mươi vạn ở đây.
“Được rồi, tôi sẽ thưởng thức một lát.” Hứa Chí Quân nói rồi đưa tay mở hộp lấy bức tranh, nhìn cẩn thận.
Khi Hứa Chí Quân đang cẩn thận nghiên cứu, bỗng nhiên phát giác không thích hợp, vẻ mặt ông ta nhanh chóng biến đổi.
“Không đúng, không đúng.” Hứa Chí Quân liên tục nói.
“Không đúng chỗ nào?” Chủ tiệm râu dài tò mò đi qua hỏi.
“Bức… Bức tranh này là một món đồ giả cao cấp, chất liệu của loại mực này có vấn đề, trông không giống mực cổ xưa chút nào.” Hứa Chí Quân thầm nói không tốt.
“Bố, đã giao tiền.” Hứa Tình trở lại nói với Hứa Chí Quân.
“Không được, món đồ dỏm như vậy căn bản không đáng giá ba mươi vạn.” Hứa Chí Quân vội vàng nhìn ông chủ tiệm có bộ râu dài.
“Làm sao vậy?” Hứa Tình vội vàng hỏi.
“Bức tranh này là một món đồ giả cao cấp, căn bản không đáng giá ba mươi vạn.” Hứa Chí Quân nhìn Hứa Tình.
“Thưa ông, việc này cũng đâu thể trách tôi, là do ngài nhìn lầm mà.
Hơn nữa loại đồ vật cổ xưa này, một khi bán ra thì tuyệt đối không đổi lại.” Chủ tiệm có bộ râu dê nói với giọng điệu gian trá.
Lúc này Hứa Chí Quân bị làm khó, cả đời ông ta chơi đại bàng nhưng lại có ngày bị đại bàng mổ mắt.
Chủ tiệm có bộ râu dê mừng thầm đứng bên cạnh, từ lâu ông ta đã biết bức trang này là đồ giả cao cấp.
Tuy rằng nó được mô phỏng tương đối hoàn mỹ nhưng cũng chỉ đáng giá một hai vạn.
Ông ta cố ý ra giá ba mươi vạn để thử có tên ngốc nào xem đây là bút tích thật và mua không, nào ngờ hôm nay thật sự gặp được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Chí Quân vô cùng sốt ruột, tuy rằng ông ấy không thiếu chút tiền này, nhưng tiêu tiền một cách phung phí cũng không được.
“Ông chủ, chúng tôi vẫn chưa lấy bức tranh này đi, xác thật là do bố tôi nhìn lầm.
Nhưng ông cho chúng tôi trả hàng, được không?” Hứa Tình bước đến, nói với ông chủ tiệm râu dài.
“Khó mà làm được, mặc kệ thời gian bán đi bao lâu, chỉ cần là thứ đã bán đi thì sẽ không hoàn tiền lại.” Chủ tiệm râu dài cũng không phải kẻ ngốc, bức tranh này thật vất vả mới bán đi với giá cao, sao có thể lại trả về được.
Hứa Chí Quân vẫn còn không cam lòng, dây dưa với chủ tiệm râu dê nhưng ông ta không chịu nhượng bộ.
Rất nhanh màn đấu khẩu bên này đã hấp dẫn tới không ít người vây xem.
“Xem ra ông chủ tiệm này lại đi lừa gạt người đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy nhiều lần, ông ta biết rõ là đồ dỏm, vậy mà còn đem bán, thương nhân lòng dạ hiểm độc.”
“Đi đi, việc này có liên quan đến các người hay sao, tôi làm sao mà biết thứ kia là đồ dỏm, tôi cũng nhìn lầm không được sao?” Chủ tiệm có bộ râu dê nghe được người xung quanh xì xào nói về mình, vội vàng lên tiếng phản bác.
“Ông chủ, nếu như ông không biết thì quả thật không thể trách ông, nhưng ngay từ đầu ông đã biết là đồ dỏm, ông làm ăn thiếu đạo đức quá đi chứ?” Hứa Chí Quân nghe được lời người xung quanh nói, cũng hiểu rõ chủ tiệm với bộ râu dê này là dạng người gì, có chút căm giận bất bình nói.
“Ông à, mua bán chính là như vậy, kẻ muốn cho người muốn nhận.
Bức tranh này nếu ngài muốn thì cứ mang đi, nếu không muốn thì để lại, dù sao tiền vẫn sẽ không có khả năng trả lại cho ngài.” Chủ tiệm nói một cách gian trá.
Chủ tiệm râu dài nói xong thì quay người đi về bên quầy hàng, dứt khoát không để ý tới Hứa Chí Quân.
Dù sao ông ta đã lấy được tiền về tay, tuyệt đối không có khả năng nhả ra.
“Mẹ nó, đấu với ông đây à!” Chủ tiệm với bộ râu dê cười lạnh một tiếng.
Khi Hứa Tình và Hứa Chí Quân không biết nên làm sao thì Giang Thành đi đến.
“Xảy ra chuyện gì?” Giang Thành hỏi.
“Bố mua một bức tranh cứ tưởng là thật, kết quả lại là