“Vợ… Vợ à, em làm gì vậy?"
Giang Thành chỉ liếc mắt nhìn thì đã vội vàng quay người sang chỗ khác, chẳng qua dù chỉ liếc mắt một cái thì anh cũng bị bộ ngực căng tròn đẫy đà làm rung động.
Ấn tượng đầu tiên của Giang Thành là trắng, trắng như tuyết.
“Không có gì, chỉ là em chợt phát hiện, anh đã trả giá rất nhiều vì gia đình này trong suốt khoảng thời gian dài.
Thế nhưng em chưa từng làm gì cho anh." Giọng Hứa Tình hơi run rẩy.
Giang Thành mới hiểu thì ra Hứa Tình vì cảm ơn anh, cho nên mới quyết định trao cơ thể của cô cho mình.
Giang Thành vốn là Hứa Tình bác sĩ hướng dẫn thực tập sinh ở trong bệnh viện, nếu muốn anh làm chuyện như vậy với người dẫn dắt mình, trong lòng anh sẽ cảm giác không được tự nhiên.
"Đều là chuyện anh nên làm mà." Giang Thành đứng dậy, nhẹ giọng nói.
Hứa Tình yên lặng nhìn bóng lưng của Giang Thành, cô không nói gì mà trực tiếp đứng dậy ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai cánh tay trắng nõn như ngọc vòng qua eo anh.
Giang Thành lập tức cảm giác bộ ngực căng tròn đang đè lên phía sau lưng mình, bởi vì không có quần áo ngăn cách nên cảm giác cực kỳ rõ ràng.
Trong nháy mắt, Giang Thành cảm giác hô hấp của mình dồn dập hơn, đây là lần thứ nhất anh tiếp xúc thân mật với Hứa Tình như vậy.
Chỉ cần Giang Thành đồng ý, tối hôm nay anh có thể chiếm được cơ thể gợi cảm kia của Hứa Tình, ngẫm lại có thể lên giường với người đẹp như vậy, sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối, Giang Thành cũng cực kỳ khổ sở nuốt nước bọt.
“Vợ à, anh biết em muốn cảm ơn anh, nhưng vợ chồng làm chuyện ấy không phải thế này.”
Giang Thành bình tĩnh xoay người lại nhìn cơ thể Hứa Tình.
Hứa Tình bỗng nảy ra suy nghĩ trong đầu, đôi mi thanh tú cau lại, hỏi: "Anh có ý gì?"
"Anh muốn nói là chúng ta không cần thiết gấp gáp như vậy, anh sẽ đợi ngày em thật lòng đồng ý làm chuyện ấy với anh." Giang Thành cười nhạt nói.
"Cảm ơn anh."
Hứa Tình cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Giang Thành đương nhiên rõ ràng, bệnh trầm cảm của Hứa Tình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu đêm nay mình thật sự làm chuyện như vậy với cô, thì bệnh tình vất vả mới hồi phục sẽ chuyển biến xấu.
Trong lòng Hứa Tình cũng hơi phản cảm, chẳng qua vì bù đắp Giang Thành nên cô mới đồng ý chịu đựng, nào ngờ vậy mà Giang Thành không nóng lòng như vậy, việc này khiến Hứa Tình lại nhìn bằng cặp mắt khác xưa mấy phần.
"Được rồi, ngủ đi.” Giang Thành cười đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa phòng.
“Đừng, anh ngủ ở trên giường đi." Hứa Tình kéo tay Giang Thành, nhẹ giọng nói.
Giang Thành hơi bất ngờ, sau đó gật gật đầu.
Lần thứ nhất, dưới tình trạng hai người đều tỉnh táo, Giang Thành và Hứa Tình cùng nằm trên một giường.
Bây giờ cơ thể Hứa Tình hoàn toàn trần truồng nằm trong chăn, nhịp tim cô đập nhanh hơn, dù sao cũng là lần đầu ngủ chung với đàn ông.
Giang Thành cũng như thế, ai có thể nghĩ tới lúc trước cô giáo xinh đẹp nghiêm túc dạy mình ngày xưa, bây giờ cơ thể lại trần truồng nằm bên cạnh mình.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tình mơ màng cảm giác có vật gì đó nằng nặng đè lên người mình.
Cô mở mắt ra thì thấy Giang Thành nằm ghé, đưa tay ôm mình vào lòng anh.
Ngay lập tức, cô muốn đẩy tay Giang Thành ra, chẳng qua do dự một lát rồi không làm vậy.
“Rốt cuộc sau khi anh tự sát đã trải qua việc gì?" Hứa Tình cảm giác Giang Thành thật sự thay đổi quá nhiều, giống như biến thành một người khác.
Cô nhìn Giang Thành, trong miệng thầm thì hỏi.
Khi Hứa Tình đang nói, bàn tay đang ôm Hứa Tình dịch chuyển.
Giang Thành cảm giác dường như bàn tay chạm phải thứ gì đó mềm mại, một bàn tay cũng không nắm hết được bèn xoa nắn thử.
"A..."
Hứa Tình nhẹ giọng kêu một tiếng, trực tiếp đẩy cánh tay Giang Thành ra, bấy giờ Giang Thành mới tỉnh lại.
"Sao thế?"
Giang Thành tỉnh giấc nhìn Hứa Tình ôm chăn che mặt, lại liên tưởng đến cảm giác trước đó, trong nháy mắt anh rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, biểu cảm trên mặt anh lúng túng.
“Ngượng ngùng, anh...!Anh không phải cố ý."
"Rời giường ăn cơm thôi." Hứa Tình nhìn Giang Thành và nói.
Giang Thành gật gật đầu, hai người cùng nhau rời giường ăn cơm, vừa mới cơm nước xong, điện thoại của Giang Thành bỗng đổ chuông.
Anh liếc mắt nhìn điện thoại, hàng lông mày khẽ nhíu.
"Alo?" Giang Thành tiếp nghe xong điện thoại.
"Thế nào? Có nhớ bổn tiểu thư không?" Giọng của Phương Lan Lan từ trong điện thoại truyền ra.
"Cô muốn làm gì?"
Giang Thành biết đại tiểu thư này không dễ chiều nên không muốn tiếp xúc với cô ta quá nhiều.
"Không có gì, em muốn anh đưa em ra ngoài chơi thôi."
"Tôi không có thời gian."
"Không có thời gian?" Phương Lan Lan nói: "Được rồi, vậy em sẽ gửi video lúc trước em quay được cho vợ của anh, như thế anh sẽ có thời gian."
Giang Thành bất đắc dĩ, lúc này mới nhớ tới lúc trước khi Hỏa Linh Lung ngồi ở trên đùi của mình đã bị cô nhóc Phương Lan Lan này quay video lại.
"Chờ tôi xin nghỉ sẽ đi tìm cô." Giang Thành nói rồi lập tức cúp điện thoại.
Giang Thành lo lắng nhỡ đâu Hứa Tình nhìn thấy cái video kia, bệnh tình lại nặng thêm, nếu vậy thì sẽ rất phiền phức.
Giang Thành hỏi thăm Hứa Tình một chút rồi lái xe đi ra ngoài tìm Phương Lan Lan.
"Thế nào? Xe em đưa cho anh đi không tệ chứ?"
Hôm nay Phương Lan Lan mặc một chiếc áo cánh dơi lộ eo màu hồng nhạt, bên dưới mặc chiếc váy cực ngắn, ngay cả mái tóc trên đầu cũng được nhuộm màu đỏ chói, nhìn cô nhóc này như vậy càng lộ vẻ phõng đãng không bị kiềm chế.
"Muốn đi chơi ở chỗ nào?" Giang Thành nhìn Phương Lan Lan đi vào trong xe, hỏi.
"Em muốn đi đổ thạch, anh dẫn em đi nhé." Phương Lan Lan cong đôi chân thon dài trắng như tuyết lên, nói.
Giang Thành bất đắc dĩ, cô nhóc này thật sự thích mấy trò chơi kích thích, không phải đua xe thì là đổ thạch.
Đổ thạch, đây là ngành nghề được đánh giá là một trong những nghề có tính rủi ro và lợi nhuận cao nhất.
Trong nghề có một câu thế này: Một dao trở nên giàu có, một dao trở thành nghèo túng.
Bởi vậy ngành nghề đổ thạch rất kích thích, một tảng đá có thể khiến một người phá sản, cũng có thể khiến một người trở nên giàu có.
"Chà, đã lâu em không đến rồi, nơi này vẫn náo nhiệt như vậy." Phương Lan Lan nhảy nhót đi trong sân nguyên thạch.
Lúc