Người công nhân mở đá liếc mắt nhìn tảng đá Giang Thành đặt xuống, trong đôi mắt lập tức hiện lên thái độ coi thường.
"Người anh em vẫn muốn mở tảng đá bỏ đi này ra hả?" Công nhân mở đá bị Viên Hạo hành hạ một lúc lâu rồi, hiện giờ đương nhiên là không muốn mở tảng đá bỏ đi này nữa.
"Đúng là một tên ngu xuẩn, bỏ hai chục nghìn tệ để mua một tảng đá trị giá chưa đầy mấy trăm tệ, vậy mà vẫn muốn có ngọc hả?" Viên Hạo nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được, lên tiếng châm chọc khiêu khích.
Lúc trước đó anh ta đã bị mất mặt, bỏ chín triệu ra để mua một tảng đá bỏ đi, hiện giờ anh ta muốn trào phúng Giang Thành vài câu để Giang Thành cũng bị mất mặt.
"Anh nói đùa à? Hai chục nghìn để mua một tảng đá bỏ đi? Tôi thấy ném nó ở ven đường cũng không có ai thèm nhặt đâu!"
"Đúng vậy, trong ngành cược đá này dù vỏ ngoài tốt cũng chưa chắc sẽ có ngọc, thế nhưng vỏ ngoài không tốt thì chắc chắn sẽ không có ngọc đâu.
"
Đám người vây xem xung quanh nhao nhao nói, đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Giang Thành, dù sao những người có mặt ở đây đều là các tay già đời đã lăn lộn trong giới cược đá nhiều năm, đương nhiên họ sẽ có đủ năng lực quan sát.
"Này, đừng để tôi phải mất mặt cùng anh đó nhé.
" Phương Lan Lan kéo tay Giang Thành nói, bị những người xung quanh bàn tán như vậy khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
"Không sao đâu, cô cứ đứng xem trò vui là được.
" Giang Thành tươi cười nói với Phương Lan Lan, Phương Lan Lan xấu hổ đồng ý.
"Hai anh này, tôi sẽ không để hai người làm không công đâu, lần mở đá này tôi sẽ trả các anh gấp đôi, sao hả?" Giang Thành nói.
Công nhân mở đá nghe vậy, cảm thấy vụ làm ăn này rất hời, vậy nên lập tức gật đầu đồng ý.
"Anh muốn mở như thế nào?" Công nhân mở đá hỏi Giang Thành.
"Chỗ này, anh mài đi.
" Giang Thành khẽ đáp.
"Ối trời ơi, mọi người nghe mà xem, tảng đá bỏ đi này còn cần phải mài sao?" Viên Hạo ném cho Giang Thành một cái nhìn khinh bỉ.
"Đúng vậy, tảng đá bỏ đi đó mua ở chỗ nào mà chẳng có, bề ngoài không có nổi một vân nước, sao có thể là một tảng đá tốt được.
"
"Chao ôi, một tảng đá bỏ đi mà còn nghĩ là báu vật, đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải sự đời mà.
"
Đám đông xung quanh liên tục châm chọc khiêu khích Giang Thành, Viên Hạo cũng không tin tảng đá anh ta bỏ chín triệu ra mua mà mở ra cũng không có gì thì tảng đá bỏ đi kia lại có ngọc được.
Ông chủ bán tảng đá này cho Giang Thành cũng tới gần đây xem trò vui, dù thế nào đi chăng nữa thì việc bán được một tảng đá bỏ đi với giá hai chục nghìn cho một kẻ ngốc đã là lời lớn rồi.
"Tốt, vậy tôi sẽ làm theo ý anh.
" Cho dù công nhân mở đá không hề coi trọng tảng đá này, nhưng bọn họ cầm tiền làm việc, không tiện nói thêm gì cả.
"Xoẹt xoẹt! "
Lưỡi cưa quay nhanh cắt lên vỏ ngoài của tảng đá, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên máy mở đá.
Đột nhiên có từng làn bụi màu xanh lục bay ra từ vị trí tiếp xúc giữa lưỡi cưa và vỏ ngoài của tảng đá.
"Trời ơi, có màu xanh lục thật kìa.
"
"Cược tăng, cược tăng rồi!"
Công nhân mở đá thấy vậy thì không dám bất cẩn chút nào, cẩn thận điều khiển cỗ máy.
Lưỡi cưa ngày càng vào sâu hơn, ánh xanh lục trên tảng đá cũng càng ngày càng nhiều, tất cả bề mặt cắt ra đều mang màu xanh lục.
"Ối trời ơi là trời, là toàn xanh! Ngọc lục bảo toàn xanh kìa!"
"Giá trị của khối đá đó tăng mạnh rồi, một khối ngọc toàn xanh lớn như vậy, hơn nữa màu sắc còn đậm đều như vậy thì chế tạo được bao nhiêu món trang sức cơ chứ?"
Đám người xung quanh kinh ngạc thốt lên, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên vẻ ngưỡng mộ.
Chỉ hai chục nghìn đã mua được một tảng đá toàn xanh, chỉ cần bán qua tay là giá trị của nó đã tăng lên không chỉ nghìn lần rồi.
Lớp vỏ ngoài đã được mở xong, công nhân mở đá xối một chậu nước sạch lên, chỉ thấy một viên ngọc phỉ thúy lục bảo to lớn hiện ra trước mặt mọi người, cả viên ngọc mang màu xanh đậm, đúng là một viên đá quý vô cùng hiếm thấy trên đời.
"Quá hiếm thấy, quá hiếm thấy rồi!"
"Đúng vậy, chúng ta cược đá vô số năm rồi nhưng chưa từng có viên phỉ thúy nào tốt như vậy.
"
Ông chủ bán tảng đá cho Giang Thành thấy một viên phỉ thúy lớn như vậy hiện ra trước mắt mình thì điếu thuốc ngậm trong miệng rơi luôn xuống dưới đất.
"Lỗ lớn, lỗ lớn rồi!" Miệng ông chủ đó không ngừng lẩm bẩm.
"Hai anh đã vất vả rồi, để tôi trả tiền công cho các anh trước.
" Giang Thành nói với công nhân mở đá.
"Người anh em, không cần đâu, hai anh em chúng tôi mở được một viên phỉ thúy tốt như vậy đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi, tiền công thì thôi đi.
" Công nhân mở đá đồng thanh nói với Giang Thành.
Đúng như vậy, đối với một người làm nghề mở đá thì việc mở được một tảng đá tốt như này đã là một niềm vinh hạnh lớn lao rồi.
Viên Hạo nhìn thấy viên phỉ thúy lớn bên trên, trong lòng càng mất cân bằng hơn, anh ta tiêu chín triệu nhưng chả có cái cóc khô gì cả, thằng nhãi kia chỉ bỏ ra hai chục nghìn đã mở ra một viên phỉ thúy tốt như vậy.
"Viên phỉ thúy này ít nhất cũng bán được mười triệu ấy nhỉ?"
"Anh chẳng biết cái quái gì cả, một viên ngọc lục bảo lớn như vậy ít nhất cũng trị giá hai chục triệu.
"
"Cả đám chỉ giỏi ra vẻ ta đây hiểu biết, vật hiếm thì quý, chỉ cần có người chịu bán ra một viên phỉ thúy hiếm thấy như vậy thì được giá hơn năm chục triệu cũng là chuyện bình thường.
"
Vốn Tưởng Vân không hề coi trọng Giang Thành, hiện giờ nghe tin Giang Thành cược đá ra phỉ thúy, có thể bán được mấy chục triệu, vậy chẳng phải anh ấy đã trở thành đại gia rồi hay sao?
Tưởng Vân cảm thấy hối hận, Giang Thành không chỉ có người đẹp ở bên cạnh mà còn nhiều tiền như vậy, chẳng phải là cô ta đã thua thiệt lớn rồi hay sao?
"Chào ngài, ông chủ của tôi muốn nhận được quyền đấu giá viên ngọc phỉ thúy này, viên ngọc này mang ra đấu giá chắc chắn sẽ có giá cao hơn ngài bán trực tiếp, ngài nghĩ như thế nào?"
Nhân viên đấu giá vừa nhìn thấy viên ngọc phỉ thúy này thì lập tức gọi điện thoại cho ông chủ, ông chủ