Trên gương mặt Đàm Thạc hiện rõ vẻ đau đớn, anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Đây là lần đầu tiên anh ta thua người khác khi so tài uống loại rượu này.
"Cút bà mày đi, vốn dĩ mày có thể uống rượu cay được, tao không uống được rượu cay, so tài như vậy vốn không hề công bằng!" Đàm Thạc tức giận ném chai rượu xuống đất, chai rượu vỡ vụn.
"Thật vậy hả? Bất kể là anh nói gì đi chăng nữa thì anh quấy rầy vợ tôi, hơn nữa còn thua cuộc, vậy thì anh nhất định phải nói xin lỗi." Giang Thành lạnh lùng nhìn Đàm Thạc, nói.
Đàm Thạc thấy Giang Thành nói vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Thật hả? Xem ra mày vẫn chưa biết chỗ này là địa bàn của ai thì phải?"
Đàm Thạc nói xong, có mấy người mặc đồng phục bảo vệ từ ngoài cửa đi vào, vây quanh Giang Thành.
"Cậu nhóc này xong đời rồi, cho tới giờ chưa từng có ai dám đối chọi với Đàm Thạc cả."
"Đúng vậy, thế lực anh họ của Đàm Thạc rất lớn, là ông trùm trong nghành ăn uống, nào có ai dám trêu chọc tới anh ta chứ."
Những người xung quanh nhìn Giang Thành với ánh mắt thương hại, dường như anh đã chọc phải một nhân vật không thể chọc nổi.
"Khi nãy uống rượu mày khiến tao thảm hại như vậy, hiện giờ mày nhất định phải dập đầu xin lỗi tao, nếu không mày đừng mong bước ra khỏi cửa được." Đàm Thạc đắc ý xếch cổ áo lên, anh ta đã quen thói ỷ thế hiếp người rồi, căn bản không hề đặt Giang Thành vào trong mắt.
"Anh có chịu nói lý lẽ nữa không vậy, chính anh muốn đấu rượu mà, kết quả giờ thua thì anh lại lật mặt hả?" Hứa Tình thấy tình hình không ổn, lập tức đứng dậy lạnh lùng nói.
"Anh chưa nhận thua thì vẫn là chưa thua đâu cô em." Đàm Thạc nhìn lướt qua Hứa Tình vừa đứng lên, quả nhiên vóc dáng người phụ nữ này vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là đạt tới cực hạn.
"Khốn nạn!"
Hứa Tình trừng mắt với Đàm Thạc một cái, sau đó kéo tay Giang Thành, nói: "Chúng ta đi nào, không ăn trong nhà hàng của anh ta nữa!"
Hứa Tình không muốn rước họa vào thân, cho nên muốn kéo Giang Thành rời khỏi chỗ này.
"Ấy, đừng đi chứ." Đàm Thạc đứng ra ngăn cản trước mặt Hứa Tình, nói: "Sao hả? Thương chồng em rồi hả? Như này đi, tối nay em ngủ cùng anh đây một tối, anh hứa sẽ tha cho nó, sao hả?"
Đàm Thạc nói xong muốn đưa tay vuốt tóc Hứa Tình, kết quả là khi tay anh ta sắp chạm lên mái tóc của Hứa Tình thì Giang Thành đã nắm chặt lấy cổ tay của anh ta.
"Ối...!Đau...!đau quá." Đàm Thạc cảm thấy đau đớn thấu xương, dường như xương cốt của anh ta đã bị bót nát vậy.
"Hiện giờ mày dập đầu xin lỗi thì tao sẽ tha cho mày, nếu không thì mày đừng mong được làm đàn ông nữa." Giang Thành lạnh lùng nhìn Đàm Thạc.
"Mẹ kiếp!"
Đàm Thạc tức giận hét lớn: "Mẹ chúng mày, chết hết sạch rồi hay sao hả? Đánh chết thằng chó này cho tao!"
Đàm Thạc vừa nói xong, đám vệ sĩ lập tức cầm dùi cui điện đánh thẳng về phía Giang Thành.
Sắc mặt Giang Thành lạnh như bằng, dùng chân đá bay Đàm Thạc, sau đó cơ thể di chuyển, biến mất ngay khỏi chỗ cũ, như một bóng ma xuyên thẳng qua đám bảo vệ.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đám bảo vệ đều bị trúng chiêu, đau đớn ngã lăn ra đất.
"Ối mẹ ơi, sao anh ta làm được vậy? Tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì thì tất cả bảo vệ đã ngã xuống mất rồi."
"Anh ta là cao thủ, chắc chắn là cao thủ.
Tôi nghe đồn có một số tên lính đánh thuê lợi hại như vậy, kỹ thuật chiến đấu rất mạnh mẽ."
Đám người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc trước thủ đoạn Giang Thành thể hiện ra, xì xào bàn tán không ngừng.
"Không được cử động, nếu như mày dám nhúc nhích, tao sẽ vẽ hoa trên mặt nó."
Giọng nói một người đàn ông truyền vào trong tai Giang Thành, Giang Thành quay người lại, chỉ thấy Đàm Thạc đang cầm dao khống chế Hứa Tình.
Giang Thành thấy vậy, ánh lạnh lóe lên trong đôi mắt anh: "Nếu như cô ấy bị mất một sợi tóc thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Hứa Tình nghe Giang Thành nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trừ người nhà ra thì Hứa Tình chính là người Giang Thành quan tâm nhất, dù sao thì Hứa Tình cũng đối xử với anh rất tốt, anh biết tất cả chứ.
Vả lại Giang Thành còn cướp đoạt thân xác chồng của Hứa Tình, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cho