Nghe Tiêu Duyệt Nhiên nói như vậy, trong lòng Giang Thành giật thót một cái, cô ta đang ám chỉ điều gì hay sao?
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ trả chiếc tất chân tôi nợ lại cho chị.
” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Tôi nói đùa ấy mà, khi đó cậu không muốn để tôi bị bỏng hai lần mà thôi.
” Tiêu Duyệt Nhiên cười nói.
Không cần tốn nhiều thời gian, nhân viên bán hàng đã chọn cho Hứa Tình một mặt dây chuyền hình trái tim, khiến khí chất của cô càng thêm rõ rệt.
Giang Thành nói cảm ơn Tiêu Duyệt Nhiên thêm một lần nữa, sau đó anh và Hứa Tình cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức này.
“Đẹp quá.
” Giang Thành nhìn sợi dây chuyền trước ngực Hứa Tình, mặt dây chuyền màu bạc nằm đúng ở giữa nghe ngực của Hứa Tình khiến nó càng thêm hấp dẫn.
“Thật hả? Dây chuyền đẹp hay là cái gì đẹp?” Hứa Tình cười như không phải cười, hỏi Giang Thành.
Giang Thành lập tức hiểu Hứa Tình có ý gì, rõ ràng cô ấy đang ám chỉ mình đang nhìn bộ ngực căng tròn của cô ấy.
“Đều đẹp, đều đẹp mà!” Giang Thành sờ mũi, vừa cười vừa đáp.
“Đồ xấu xa!”
Hứa Tình trừng mắt với Giang Thành, sau đó ôm cánh tay anh.
Từ ngày kết hôn tới bây giờ, Giang Thành chưa từng tặng quà cho cô, nhưng hôm nay anh lại tặng cho cô một món quà quý giá như vậy, trong lòng Hứa Tình cảm động vô cùng, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Giang Thành lại gần hơn vài phần.
Hội sở núi Thanh Thành, trong phòng ngủ của Đinh Vũ Địch, chuông điện thoại lại vang lên.
“Anh Vũ Địch, Quý Triết lại gọi điện thoại cho em.
” Một người phụ nữ mặc áo ngủ gợi cảm nằm ở trên giường, cầm điện thoại nói với Đinh Vũ Địch ở bên cạnh.
“Thằng khốn này dai như đỉa ấy.
” Đinh Vũ Địch cảm thấy phiền hà chết đi được, mấy ngày nay Quý Triết cứ liên tục gọi điện thoại.
Kể từ sau khi Đinh Vũ Địch biết tin bối cảnh của Giang Thành rất ghê gớm thì đã hạn chế qua lại với Quý Triết, thậm chí còn không nghe điện thoại, thế nhưng Quý Triết liên tục gọi cho anh ta.
Chỉ là Đinh Vũ Địch cũng biết Quý Triết dựa vào dòng họ Hỏa ở Giang Nam, anh ta cũng không muốn đắc tội, vậy nên vẫn thỉnh thoảng vẫn phải nghe.
Vừa nghĩ vậy, Đinh Vũ Địch nhận lấy điện thoại từ tay người phụ nữ gợi cảm kia, bắt máy.
“Đinh Vũ Địch, sao giờ anh mới tiếp điện thoại của tôi vậy, anh đang bận làm gì hả?” Giọng nói tràn ngập bất mãn của Quý Triết truyền ra.
“Cậu Quý, sao cậu lại giận dữ như vậy chứ, tôi cũng có việc riêng mà, nhiều khi không chú ý tới điện thoại của cậu.
” Đinh Vũ Địch cười lớn, đáp.
“Không nói chuyện này nữa, anh thực hiện chuyện tôi dặn anh làm đến đâu rồi?”
“Chuyện này… tạm thời gặp chút phiền toái.
” Đinh Vũ Địch khó khăn nói.
“Phiền toái? Chẳng lẽ với thủ đoạn của Ong Giết Người mà không thể bắt được một người phụ nữ hay sao?” Quý Triết cụt hứng, hỏi.
“Cậu Quý, cậu biết Ong Giết Người bị truy nã mà, đương nhiên là sẽ gặp trở ngại rồi.
” Cho dù trong lòng Đinh Vũ Địch vô cùng phản cảm thế nhưng vẫn phải giả vờ khách khí, đáp.
Quý Triết im lặng hồi lâu mới trả lời: “Thôi được rồi, chuyện người phụ nữ đó tạm thời để sau đi, anh giết chết Giang Thành giúp tôi đã.
”
Đinh Vũ Địch nghe vậy thì cảm thấy cạn lời, mẹ kiếp, chính vì Giang Thành nên nhiệm vụ bắt người phụ nữ tên Hứa Tình kia mới thất bại đó!
“Chuyện này khó lắm, gần đây rất ngặt, không thể dễ dàng ra tay.
”
“Anh…”
“Vậy nhé, tôi còn có việc, hẹn gặp cậu Quý sau.
” Đinh Vũ Địch cúp điện thoại luôn.
“Mẹ kiếp, muốn ông đây chết hả, không có cửa đâu.
” Đinh Vũ Địch ném điện thoại di động sang một bên, một mình Giang Thành có thể xử lý Ong Giết Người, hơn nữa có nhiều gia tộc lớn nịnh bợ Giang Thành, sao cậu ta có thể là người bình thường được, Đinh Vũ Địch không phải là kẻ ngu.
Trong nhà Quý Triết.
“Cậu Hỏa, anh ta cúp điện thoại của tôi rồi.
” Quý Triết giận dữ nói với Hỏa Thiêu Phong ở gần đó.
“Chung quy cũng chỉ là một tên du côn, không hề có mắt quan sát.
” Hỏa Thiêu Phong hừ lạnh một tiếng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Quý Triết cáu kỉnh hỏi.
Hỏa Thiêu Phong đứng dậy, trả lời: “Không